Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-02-11 14:07:45
Lượt xem: 907

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ Diên cuối cùng cũng dậy, bước chân nặng nề dừng Vân Quế, cảm xúc từ kinh ngạc chuyển thành tức giận kìm nén.

Hắn tin Vân Quế dám dối, nhưng chuyện tin tưởng nhiều năm như , bây giờ với rằng tất cả đều là giả?

“Ngươi nhất nên nghĩ kỹ khi , năm Minh Đức thứ hai mươi lăm, mẫu hậu sắc phong Thái tử phi của phụ hoàng, là sắc phong đường đường chính chính.”

“Hoàng thượng, lão nô còn Triển nhi, dù là con nuôi cũng coi như con ruột, lão nô dám lấy hai mạng dối.”

Môi Vân Quế run run, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi .

“Năm Minh Đức thứ hai mươi lăm, Thái hậu quả thật sắc phong Thái tử phi đường đường chính chính. năm Minh Đức thứ hai mươi mốt, bà chỉ là đích nữ của Nam Minh hầu, Cung Đức vương cũng là đích thứ tử của phủ Vệ tướng quân.”

“Năm đó Sóc thành vẫn là lãnh thổ của Yên quốc, vẫn Đại Thịnh chúng công hạ thành lãnh thổ của . Cho dù từng trải qua trận chiến Sóc quan, cũng nên năm đó quân thảm bại, phụ của Cung Đức vương mất ba con trai, cả Ôn phủ chỉ còn .”

Kỳ Diên nheo mắt, Vân Quế chậm rãi kể .

Vân Quế , câu chuyện của bọn họ còn ly kỳ, còn bi thương hơn cả thoại bản.

Mẫu hậu của và Ôn Lập Chương mà từng hôn ước, ngoại tổ phụ của từng nghĩ đến chuyện gả con gái cho hoàng tử.

Ngoại tổ phụ và phụ của Ôn Lập Chương quan hệ thiết, Thái hậu và Ôn Lập Chương càng thêm tình đầu ý hợp, nên duyên vợ chồng.

Khi sắp công khai định mối hôn sự , Ôn Lập Chương cùng phụ và Nam Minh hầu đều phái chiến trường. Thái hậu vốn là tiểu thư khuê các yếu đuối, cũng theo quân trận hậu cần.

Trận chiến Sóc quan, quân Thịnh thảm bại.

Ôn gia và Nam Minh hầu trung thành và tận tâm Xa kỵ tướng quân Trâu Thanh hãm hại thông đồng với địch phản quốc.

Ba con trai nhà họ Ôn tử trận sa trường, cha của Ôn Lập Chương cũng Trâu Thanh diệt khẩu đường về kinh chịu thẩm vấn.

Nam Minh Hầu giam giữ trong ngục, năm đó Vũ Thánh Hoàng đế vốn định ban chết, nhưng tiên đế vì say mê Thái hậu nên dùng quyền lực của Đông Cung bảo tính mạng cho ông.

Năm đó, ai Trâu Thanh là của Duẫn Vương – em trai Vũ Thánh Hoàng đế, cũng ai Duẫn Vương thanh trừng cánh tay đắc lực của Vũ Thánh Hoàng đế để đoạt ngôi vị.

Thiên hạ đều cho rằng Trâu Thanh là công thần, Vũ Thánh Hoàng đế sắc phong, quan đến nhất phẩm.

Để trừ hậu hoạn, Trâu Thanh sức tìm kiếm tung tích của Thái hậu và Ôn Lập Chương.

“Năm đó, tiên đế cũng dùng quyền lực của Đông Cung tìm kiếm Thái hậu và Cung Đức Vương khắp nơi. địa thế Sóc Thành hiểm trở, là địa phận của Yên quốc, nhiều vách núi vực sâu cầu nối, nhiều làng mạc cũng đường . Họ mất liên lạc suốt ba năm.”

Ba năm đó, họ gia tộc mang tội danh phản quốc.

Lần cuối cùng họ gặp mặt trong quân doanh là khi cha của cả hai đều lập công, dự xong tiệc mừng công trong quân.

Họ rơi xuống vực sâu, vách núi dựng nghìn thước, ngôi làng vực đường , cũng đường . Họ dùng nửa cái mạng còn để dưỡng thương, thành , lấy trời đất chứng, dân làng chứng, nên duyên vợ chồng.

Ôn Lập Chương từng lơ là, tập hợp dân làng mở đường trong núi, mong một ngày hai thể trở về Đại Thịnh.

“Thái hậu nương nương và Cung Đức Vương một con gái.”

Vân Quế kể, năm Minh Đức thứ hai mươi tư, Thái hậu mang thai, trong thung lũng thiếu lương thực, sức khỏe Thái hậu yếu. Ôn Lập Chương cuối cùng cũng tăng tốc tiến độ, mở một con đường khỏi thung lũng, đưa Thái hậu trở về thành.

họ của Trâu Thanh truy sát trong thành.

Vân Quế mấp máy môi, kể câu chuyện của khác mà chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.

“Khi đó là mùa đông, trời đất băng giá, Thái hậu sinh non tuyết, sinh một đứa bé c.h.ế.t yểu. Họ nào ngờ Yên quốc hãm hại họ, mà kẻ hãm hại họ chính là của .”

“Năm đó, để bảo vệ Thái hậu, Ôn Lập Chương dụ địch, bao giờ trở .”

Kỳ Diên siết chặt tay, là một chuyện thờ ơ, trong mắt vẫn còn kinh ngạc, vẫn còn chấn động. Người mà cho là gian thần, cho là võ phu thô lỗ là một nam nhân chính trực như .

Còn mẫu hậu mà cho là bất trung, hóa hề đáng khinh như nghĩ. Tại những năm nay bà cho sự thật?

“Thái hậu tìm kiếm Cung Đức Vương mấy tháng trời, tưởng rằng ông chết, nên bà mang theo nỗi hận thù trở về kinh đô, rửa sạch oan khuất cho hai nhà.”

một bà, căn bản đối thủ của Trâu Thanh, bà cầu xin tiên đế khi đó còn là Thái tử.”

Vân Quế mấp máy môi, do dự một lát: “Tiên đế và Cung Đức Vương, Thái hậu, đều là thanh mai trúc mã, Thái hậu khi trẻ gia thế nhan sắc, trí tuệ và dũng khí mà các quý nữ khác . Tiên đế cũng say mê Thái hậu, Thái tử phi của .”

“Thái hậu vốn tái giá, bà suy nghĩ nửa tháng, đến khi gặp nữa mới đồng ý với tiên đế.”

Kỳ Diên siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, giọng khàn đặc một hồi lâu im lặng: "Phụ hoàng của trẫm... dùng điều để uy h.i.ế.p mẫu hậu?"

“Không uy h.i.ế.p gì cả, Hoàng thượng.” Vân Quế Kỳ Diên với đôi mắt ngấn lệ: “Tiên đế nổi tiếng hiền từ từ khi còn ở Đông Cung cho đến khi băng hà, ai ông sai, Thái hậu chỗ dựa nào, chỉ thể con đường .”

Vậy nên dù phụ hoàng của uy hiếp, thì cũng là hành động của một quân tử.

Phụ hoàng rõ Thái hậu chỉ thể dựa Đông Cung, ông chắc chắn mẫu hậu sẽ gả.

Vân Quế : “Thái hậu và tiên đế hợp lực điều tra vụ hãm hại năm xưa, trả trong sạch cho hai nhà, Vũ Thánh Hoàng đế hổ thẹn, chỉ chiếu thư tự trách , còn theo lời thỉnh cầu của Thái tử, phong Thái hậu Thái tử phi.”

“Sau khi thành , tiên đế sủng ái Thái hậu, việc đều ưu tiên Thái hậu. Vũ Thánh Hoàng đế thích Thái hậu, nên ban cho tiên đế một vài lương phi và lương . Tiên đế tưởng rằng Thái hậu sẽ ghen tuông sẽ đau lòng, nhưng Thái hậu khi đó yêu tiên đế, nên chẳng hề đau lòng.”

Ánh mắt Vân Quế chần chừ, bỗng nhiên im bặt.

Kỳ Diên ông, giọng vẫn khàn đặc: "Nói tiếp ."

Vân Quế ngừng một lúc lâu: “Họ từng động phòng, Thái hậu cầu xin tiên đế hưu bà, tiên đế đồng ý, nhân lúc Thái hậu say rượu để Thái hậu mang thai ngài.”

Kỳ Diên siết chặt nắm đ.ấ.m trong tay áo, tưởng rằng ít nhất cũng là minh chứng cho tình yêu của cha , tưởng rằng phụ hoàng của vài chỗ , nhưng ít nhất vẫn là minh quân trong lòng .

“Tiên đế luôn đối xử với Nam Minh Hầu, nhưng Nam Minh Hầu hận hoàng thất, khi tiên đế đăng cơ, ông ít chuyện hồ đồ trong triều. Tiên đế từng trách tội, hết đến khác bao che. Thái hậu áy náy trong lòng, bao giờ nhắc đến chuyện hưu thê nữa.”

Vân Quế , Nam Minh Hầu dù hận hoàng thất cũng sẽ hồ đồ đến mức chuyện ngu xuẩn trắng trợn, những việc ông chỉ là việc nhỏ nhặt, thực là tiên đế vì Thái hậu rời , nên đôi khi cố ý để các đại thần trong triều phóng đại tội danh của Nam Minh Hầu.

“Không thể nào.” Kỳ Diên khàn giọng phản bác, nhưng chút sắc khí nào, đôi mắt ngấn lệ, im lặng của Vân Quế. Hắn bỗng nhiên cảm thấy lời phản bác của giống như trò hề.

Vân Quế qua Kỳ Diên, hướng về đang ngủ say long sàng, đến đây, cũng còn gì giấu giếm nữa.

“Năm ngài hai tuổi, Cung Đức Vương hồi kinh.”

“Năm đó ông mắc kẹt trong tuyệt cốc ở Sóc Thành, địa thế nơi đó đến nay chỉ Ôn gia quân mới thể qua.”

“Lần gặp mặt đó của Thái hậu và Cung Đức Vương…”

Dù chỉ là ngoài cuộc, trong mắt Vân Quế cũng hiện rõ sự đành lòng.

Ông , tiên đế cho phép Thái hậu và Ôn Lập Chương gặp mặt, thế sự vô thường, để họ chuyện rõ ràng, đừng tổn thương tình nghĩa .

Thái hậu tưởng rằng đó chỉ là cuộc gặp gỡ giữa bà và Ôn Lập Chương, nhưng bà chồng đại lượng trong mắt bà đang dẫn theo cung thủ, dẫn theo Vân Quế, dẫn theo một đám tử sĩ, ở nơi mà họ thấy, âm thầm chuẩn lấy mạng Ôn Lập Chương.

Đến tận hôm nay, Vân Quế cũng tại đó tiên đế quyết định g.i.ế.c Ôn Lập Chương.

Hình như ông đột nhiên đổi sách lược, dùng sự đối đãi vô cùng với Thái hậu, sự tín nhiệm tưởng như điểm mấu chốt với Ôn Lập Chương, sự bù đắp trọng hậu cho Ôn gia, để Thái hậu áy náy, để Ôn Lập Chương khắc cốt ghi tâm tình .

Vân Quế ngập ngừng : “Tiên đế là bậc quân vương am hiểu lòng nhất mà nô thần từng gặp.”

Ông đối với Thái hậu vô cùng khoan dung, vô cùng tín nhiệm, dùng sự đại lượng và dịu dàng của một chồng hiền lành để đổi lấy sự áy náy của Thái hậu. Cũng một gặp Ôn Lập Chương, bậc đế vương tôn quý thành khẩn cầu xin Ôn Lập Chương vì đứa con hai tuổi, vì tình cảm của ông dành cho Thái hậu, đừng phá vỡ cục diện hiện tại.

“Từ đó về , Cung Đức Vương tự nguyện đánh Yên quốc, trong vòng ba năm thành lập Ôn gia quân, đánh hạ năm tòa thành trì phía bắc Sóc Thành của Yên quốc, nắm trong tay bảy mươi vạn binh mã.”

Vân Quế , tiên đế kiêng kỵ Ôn Lập Chương.

Khi Ôn Lập Chương hồi triều nhận phong thưởng, Tiên đế đặc biệt cùng Thái hậu mở tiệc chúc mừng, đồng thời Thái hậu thăm dò Ôn Lập Chương. Tiên đế nhận Ôn Lập Chương bao giờ quên Thái hậu, trong lời lộ rõ ý ông sớm thành .

Vân Quế , ông từng thấy một vị quân vương nào sử dụng lời khéo léo đến , thể khiến hổ thẹn, cam tâm tình nguyện vì ông bán mạng.

Để liên lụy đến Thái hậu Tiên đế nghi ngờ, Ôn Lập Chương thành .

"Cung Đức Vương chọn những tiểu thư khuê các danh giá do Tiên đế tuyển chọn, mà chọn con gái của một viên quan bát phẩm, còn là con gái ghẻ lạnh của vợ mất, chính là mẫu của Hoàng hậu nương nương."

" hôn sự chỉ là vỏ bọc để Cung Đức Vương bảo vệ Thái hậu, xoa dịu Tiên đế, ngay cả động phòng họ cũng từng . Người Tiên đế cài phủ tướng quân quan sát suốt một năm, cho đến khi..."

Vân Quế , cho đến khi Tiên đế tỉ mỉ sắp đặt, ban thưởng cho Hứa Ánh Như bộ y phục giống hệt của Thái hậu, hạ hợp cẩn tán rượu của hai vợ chồng.

Vân Quế cúi đầu, khổ thở dài: "Chén rượu đó, vẫn là do nô tài bưng tới."

Đôi mắt Kỳ Diên từ lâu ảm đạm vô quang, mất sắc thái.

Hắn dám đầu long sàng, ngay cả thở cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Người mà hận nhiều năm như - Ôn Lập Chương, oán trách nhiều năm như - Thái hậu, hóa cũng đều là nạn nhân.

Phụ hoàng của ...

Kỳ Diên hai mắt u ám, chằm chằm Vân Quế, ông tiếp tục .

Vân Quế , đó thì Hoàng hậu nương nương đời. Thái hậu lâu, đóng cửa cung gặp bất kỳ ai. vài ngày , bà khôi phục sự bình tĩnh, sáng suốt như , dường như hiểu rằng bà và Ôn Lập Chương thể như xưa nữa.

"Cung Đức Vương lập nhiều chiến công, nhưng còn hồi kinh nữa, mà ở Bắc địa. Còn Thái hậu... Thái hậu kìm nén tình cảm, hàng năm vẫn trao đổi thư từ với Cung Đức Vương, mặc dù Tiên đế đều những bức thư , ông hiểu Thái hậu vẫn luôn thể quên ."

"Việc sắc phong Hoàng hậu nương nương Thái tử phi ban đầu chỉ là thủ đoạn để Tiên đế khống chế Ôn gia quân. Ông lệnh cho Quốc sư bấm độ, nhưng Quốc sư Thái tử phi dù gả cho ai cũng đều mệnh phượng. Quan trọng hơn, ông và Thái tử phi duyên trời định, chỉ là tình lộ trắc trở, nếu Thái tử phi vợ , sẽ trải qua một kiếp nạn khó vượt qua."

Kỳ Diên chằm chằm Vân Quế, chuyện .

Rõ ràng Thái hậu và Quốc sư đều Ôn Hạ vượng , bọn họ là trời sinh một đôi.

Vân Quế giải thích sự ngạc nhiên trong mắt : "Khiến Quốc sư im miệng hoặc đổi lời thì khó gì. Tiên đế và Cung Đức Vương là kết nghĩa từ thuở thiếu thời, hiểu tính cẩn thận của Cung Đức Vương, thầy bói bên cạnh Cung Đức Vương chính là của Tiên đế."

, mặc dù Ôn Lập Chương đưa con gái cung, cuối cùng vẫn theo lời phán đoán của thầy bói và Quốc sư, vì lương duyên của con gái, vì kết nghĩa, cũng vì Thái hậu... ông mới đồng ý đưa con gái yêu quý đến hoàng cung xa xôi ngàn dặm.

"Tiểu Thái tử phi những năm tháng chịu khổ trong cung, Tiên đế Cung Đức Vương sẽ bỏ qua, nên hết lòng che chở, còn thiết hơn cả ba vị công chúa, khiến Cung Đức Vương lý do gì để đón con gái rời nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-52.html.]

Vân Quế rơi lệ: "Hoàng thượng, nghĩ rằng Hoàng hậu nương nương Tiên đế yêu thương như con gái ruột, nhưng... những gì thấy, lẽ chỉ là những gì Tiên đế cho thấy."

"Tiên đế thật lòng yêu Thái hậu, nhưng cuối cùng ông rằng cả đời ông sẽ trái tim của Thái hậu, vì ... là con bài cuối cùng để ông khống chế Thái hậu và Cung Đức Vương."

"Những thấy Thái hậu và Cung Đức Vương gặp , đều là do Tiên đế sắp đặt. Mỗi bệnh tỉnh dậy thấy Thái hậu, cũng là vì Tiên đế ủy thác Thái hậu xử lý quân vụ của Cung Đức Vương. Những điều Thái hậu hề , trong lòng bà, Tiên đế kính trọng yêu thương bà, sẵn sàng giao phó triều chính cho bà, cũng yêu thương Thái tử phi, tin tưởng Ôn gia quân..."

Mắt Kỳ Diên đỏ hoe, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt ảm đạm như tro tàn, nhưng vẫn cố gắng để chúng rơi xuống. Hắn khàn giọng : "Đủ ."

"Phụ hoàng như ! Nếu ông như , Thái hậu , Thái hậu cho tất cả mỗi khi chất vấn bà !"

Hắn còn rõ trắng đen mắt nữa.

Ngay cả ánh nến là màu ấm màu lạnh, trong tầm mắt cũng chỉ còn một mảng hỗn độn.

Có lẽ lúc phủ nhận Vân Quế.

Mà là cha yêu thương trong ký ức.

Người cha quyền lực như những cha bình thường trong gia đình bá tánh, sẵn sàng ở bên cạnh khi bệnh, thể dùng tấm lưng rộng lớn cõng . Người cha như với hết đến khác "Phụ hoàng oan khuất, phụ hoàng đau lòng, chỉ cần gia đình ba chúng bình an là ".

Tại phụ hoàng của như lời Vân Quế ?

Tại mỗi khi nghi ngờ, Thái hậu đều biện giải, cho bà từng là thê tử của Ôn Lập Chương?

Vân Quế cúi đầu: "Hoàng thượng, còn nhớ những lời khi tranh cãi với Thái hậu ? Người rằng những vị vua nhân từ của các triều đại là tấm gương của , sẽ học theo, chỉ lời Tiên đế."

Kỳ Diên nhớ, năm đó phụ hoàng bệnh nặng, Thái hậu cần chính yêu dân, học theo những bậc minh quân đời . Hắn phản bác Thái hậu, khi đó ngỗ nghịch rằng cần bà quản, bà căn bản tư cách quản , nếu một vị vua nhân từ, sẽ chỉ lấy phụ hoàng gương.

"Phụ hoàng trong mắt cô nhi còn hơn cả ngàn vị vua chúa cổ kim, hơn cả Ôn gia quân vị tha vì dân trong miệng ngươi" đó là nguyên văn lời của Kỳ Diên lúc đó.

Vân Quế : "Những gì Tiên đế Thái hậu đều , Thái hậu hổ thẹn với Tiên đế. Sau khi như , cho dù Thái hậu nhận thấy một vấn đề của Tiên đế, bà cũng sẽ cho nữa. Nếu vị phụ hoàng mà kính trọng vết nhơ, còn một vị vua nhân từ nữa ."

Kỳ Diên siết chặt nắm đ.ấ.m trong tay áo.

, Thái hậu thà gánh chịu sự căm hận của , cũng bao giờ nhắc đến nửa lời về phụ hoàng ?

dựa cái gì mà cho sự thật.

Chỉ vì thiên hạ thương sinh ?

Trong điện lặng ngắt như tờ.

Rất lâu , Vân Quế hỏi: "Hoàng thượng, còn điều gì nữa ?"

Môi Kỳ Diên run rẩy, nhưng nên lời.

Hắn Vân Quế rằng phụ hoàng của tệ hại như , thấy rằng Thái hậu và bao giờ trong tính toán của phụ hoàng, bao giờ.

Vân Quế mở miệng, cuối cùng cúi đầu, những lời tổn thương khác nữa.

Tại Vinh vương dám tạo phản, là bởi vì thuật trị vì của Tiên đế.

Ông khen Vinh vương là giống ông nhất.

Ngay cả Tiên đế cũng từng nghĩ rằng nếu Kỳ Diên - ông yêu thương nhất - một ngày về phía Thái hậu và Ôn Lập Chương, thì ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho đứa con trai như nữa.

Vân Quế im lặng, chỉ yên lặng lấy ba đạo thánh chỉ từ trong ngực.

Ông giơ cao hai tay dâng lên cho Kỳ Diên.

Kỳ Diên chằm chằm chúng, lâu cũng nhận lấy.

Sau một im lặng dài đằng đẵng, Kỳ Diên cuối cùng cũng đưa tay , run run mở thánh chỉ.

Là nét chữ và ngọc tỷ của phụ hoàng mà vô cùng kính yêu.

Trên thánh chỉ , nếu khi Tiên đế băng hà, Thái hậu và Ôn Lập Chương tái hợp.

Giết Ôn Lập Chương.

Sau khi Thái hậu trăm tuổi thì hợp táng hoàng lăng.

Kỳ Diên run rẩy, đột ngột khép thánh chỉ .

Trên tay còn hai đạo thánh chỉ nữa nhưng dám .

Đôi tay của từng luyện kiếm, so tài võ nghệ với vô kiếm khách giang hồ, từng e sợ đao quang kiếm ảnh m.á.u tươi, mà giờ đây dám chạm hai đạo thánh chỉ .

Sau một lặng dài đằng đẵng, mới run rẩy mở chúng .

Nội dung bên trong thật hoang đường đến mức đáng sợ.

Hắn , nhưng ha hả, nước mắt nóng hổi lăn dài má.

Vị phụ hoàng mà vô cùng kính yêu rằng, nếu nhận Ôn Lập Chương cha dượng, tôn Ôn Lập Chương nhiếp chính vương, theo thánh chỉ xử tử Ôn Lập Chương, nếu sắc của hoàng hậu mê hoặc, thì thể phế truất ngôi vị hoàng đế của , thể ban c.h.ế.t cho hoàng hậu.

Còn đạo thánh chỉ cuối cùng trong tay , là sắc phong cho Vinh Vương lên ngôi hoàng đế.

Kẻ túc trực bên Ôn Hạ năm ngày năm đêm, rõ ràng yên lặng đến mức dám phát một tiếng động nào để phiền Ôn Hạ, cuối cùng giờ phút ha hả, nhưng nụ còn khó coi hơn cả .

Mắt đỏ hoe, nước mắt cạn khô, trái tim dường như cũng chết.

"Hoàng thượng, còn nhớ năm Thành Chiêu thứ mười chín, trong cung một tiểu thái giám tịnh sạch sẽ, tư thông với cung nữ trong cung của Thái phi ?"

Tiếng xen lẫn tiếng của Kỳ Diên dừng , còn tâm trạng nào để nhớ lời của Vân Quế nữa.

Vân Quế : "Năm đó tiên hoàng hạ chỉ, kiểm tra tất cả nội thị, nô tài một già cũng lôi đến tịnh phòng, ngang qua gặp , nô tài cầu xin khai ân, chính giúp nô tài miễn khỏi chịu thêm tội. Coi như đây là nô tài báo đáp ."

Kỳ Diên nhớ rõ, năm đó phụ hoàng nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho tất cả nội thị đều triệt . Vân Quế hơn ba mươi tuổi, nếu chịu thêm một nhát nữa e là sẽ mất mạng. Hắn bất quá cũng chỉ thuận miệng một câu mà thôi, đối với thì đây gọi là ân huệ .

Vân Quế hướng dập đầu thật sâu: "Hoàng hậu nương nương chịu tội… vô tội. Nô tài đa tạ và hoàng hậu nương nương cứu Triển nhi, nô tài và Triển nhi nguyện cả đời trâu ngựa cho !"

Vân Quế dập đầu xong, liền quỳ lạy lui khỏi cung điện.

Dưới màn đêm rời khỏi hoàng cung, Vân Quế khổ, một dòng lệ chảy dài má.

Năm đó Kỳ Diên cứu , miễn cho khỏi tội thêm, mà là miễn cho khỏi tội đáng chịu.

Hắn tịnh cung nhưng căn bản là hề cắt sạch sẽ, lúc đó kỹ thuật thiến hoạn còn thiện, con đường thái giám chính là chín phần c.h.ế.t một phần sống. Không chỉ tiểu thái giám còn giữ chút dấu vết, cũng , chỉ là che giấu nhiều năm qua mà thôi.

May mắn là năm đó Vân Quế gặp Kỳ Diên, lợi dụng việc chuyện mà cầu xin tha thứ, nhận một câu ân xá từ - khi vẫn còn là thái tử.

Cho nên Vân Triển căn bản là con nuôi của , mà là con ruột của .

Hắn trung thành với tiên hoàng cả đời, thì hãy để tự chủ một trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.

...

Trong Càn Chương cung.

Kỳ Diên chằm chằm ba đạo thánh chỉ mặt đất, đau đớn đến nhói lòng.

Hắn cứng đờ, chậm chạp đầu về phía long sàng, nơi đó đang bắt nạt nhiều năm qua.

Thì chỉ là một con cờ mà phụ hoàng dùng để ngăn cản Ôn Lập Chương và mẫu hậu tái hợp, hơn nữa còn là một con cờ thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Thì mẫu hậu , cả đời áy náy với chồng khuất, đến c.h.ế.t cũng thật lòng bảo vệ bà, vẫn luôn đề phòng bà.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Thì ức h.i.ế.p Ôn Hạ nhiều năm như , khiến nàng chịu đựng đau khổ bao nhiêu ngày đêm, tất cả đều bắt nguồn từ những lý do nực vẫn luôn cố chấp bấy lâu nay.

Khoảng cách từ đây đến long sàng tuy gần, nhưng Kỳ Diên như bước mười ba năm, từng bước từng bước dừng long sàng, vẫn đang quấn đầy lớp vải thuốc dày cộp giường, hai hàng lệ nóng hổi lăn dài má.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng áp má bên thái dương nàng.

"Xin , Hạ Hạ."

"Nàng mau tỉnh , để bù đắp cho nàng mười ba năm , bù đắp cho Ôn gia tất cả, để cùng nàng hiếu kính mẫu hậu, bù đắp cho nàng."

Đến lúc , mới hiểu rằng, tiểu thái tử phi năm xưa, cùng quỳ gối, cùng chịu phạt, mới là thật lòng đối xử với nhất.

Hai phụ nữ mà hận nhất trong hai mươi bốn năm đầu đời, thì đều là những quan tâm đến nhất.

"Nếu nàng khỏi , sẽ dùng chính để bù đắp cho nàng." Kỳ Diên nhắm mắt , mùi hương ngửi thấy còn là mùi thơm bên tai nàng nữa, mà là mùi thuốc đắng ngắt nồng nặc.

Nếu thể đổi , nguyện long sàng đầy thương tích .

...

Thái hậu tin dữ từ Du Lâm ly cung, cuối cùng cũng vội vã trở về ngày .

Tóc mai rối bời, bà bất chấp tất cả xông Càn Chương cung, con gái còn nhận nổi nữa, run rẩy cúi ôm nàng lòng, đến mức ru ruột gan đứt từng khúc.

"Hạ Hạ, con mở mắt mẫu hậu một chút..."

"Con như , thể đối diện với Tử Nho, đối diện với đây."

Hứa ma ma cũng ở bên cạnh , liền nhắc nhở thái hậu đừng nên lỡ lời mặt Kỳ Diên.

Kỳ Diên mẫu hậu của , đầu tiên cảm thấy áy náy như , cũng bất bình cho bà như .

Thái hậu cạn nước mắt cũng thể khiến giường tỉnh , bà dậy, lúc đầu châu trâu tóc rơi xuống lộn xộn, bàn tay giơ lên tát mạnh má Kỳ Diên.

Toàn bộ cung nhân trong điện quỳ xuống, trán áp sát xuống đất.

Kỳ Diên chịu cái tát , cảm thấy một cái tát thì đủ, mẫu hậu đánh gãy chân cũng , chỉ cần thể khiến Ôn Hạ, hôn mê lâu như long sàng, tỉnh .

Loading...