Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-02-12 03:23:08
Lượt xem: 742

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên tiếp mấy ngày, Kỳ Diên dùng hết tất cả các loại hình phạt gây c.h.ế.t .

Bạch Khấu và Trứ Văn tuy thương đầy , nhưng vẫn tung tích của Ôn Hạ.

Ở cổng thành Kinh Đô ghi chép nào về việc Hương Sa rời ngày hôm đó, cho nên căn bản chuyện Hương Sa ngoài việc, thì chỉ hai khả năng.

Có kẻ giúp đỡ Ôn Hạ, hơn nữa quyền thế hề nhỏ. Người thể dễ dàng sắp xếp một thế , ắt hẳn cũng thể để nàng đổi dung mạo rời khỏi kinh thành.

ở cửa thành hề ghi chép nào về việc Hương Sa rời thành, cũng khả năng nhỏ là họ căn bản rời khỏi kinh thành, vẫn còn ở trong thành.

Cả hai khả năng Kỳ Diên đều nghĩ đến, Ôn Tư Lập quan đến chức Tả Tướng, thế lực bàng đại ở kinh thành, Ôn Hạ ai để dựa dẫm, thể cầu cứu đến trưởng.

Chính là quá đề cao Ôn gia, Ôn Hạ mới dám coi ân sủng của gì.

Kỳ Diên hạ lệnh phong tỏa thành, nếu thánh chỉ, bất cứ kẻ nào cũng kinh thành.

Giữa trưa, Trần Lân hồi cung bẩm báo: "Hoàng thượng, năm vạn quân lính trong vòng ba ngày lục soát khắp từng hộ dân trong kinh thành, vẫn tìm thấy tung tích của Hoàng hậu nương nương và cung nữ."

Kỳ Diên long ỷ mím chặt môi mỏng, khí thế quanh lạnh lẽo.

Trần Lân cắn răng tiếp tục bẩm báo: "Tử sĩ của tiên đế vẫn đang lẩn trốn, hễ phát hiện nhất định g.i.ế.c ngay tại chỗ!"

Trong điện một mảnh tĩnh lặng, cho đến khi chiếc chén ngọc lưu ly tinh xảo ném xuống mặt Trần Lân, mảnh vỡ b.ắ.n lên vạt áo, Trần Lân cũng dám động đậy.

Ngày hôm đó trong rừng tru sát hàng ngàn tử sĩ của tiên đế, tên cầm đầu vết bớt màu xanh ở xương mày, võ công cao cường, đầu óc vô cùng xảo quyệt, để dẫn theo mấy chục chạy thoát.

Kỳ Diên thể ngờ, giao phó tất cả cho đám tử sĩ do chính tay huấn luyện, mà chúng để con mồi chạy thoát trong cuộc vây bắt.

Những ngày , nỗi đau khổ liên tiếp cùng với sự chịu đựng đến cực hạn của cơ thể, một vốn khỏe mạnh như một trận mưa lớn đêm qua nhiễm phong hàn. Cổ họng nóng rát, đầu đau như búa bổ, cả Kỳ Diên mệt mỏi dựa long ỷ.

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm khó dò ngày nào giờ đây chút ảm đạm. Kỳ Diên còn sức lực để quát mắng, chỉ lạnh lùng thốt một câu từ đôi môi mỏng mím chặt: "Cút."

Trần Lân vội vàng rời , tiếp tục tìm kiếm trong thành.

Kỳ Diên nhắm mắt , mệt mỏi xoa xoa sống mũi, khi mở mắt , trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

Hắn đến phòng tra tấn trong cung.

Bạch Khấu và Trứ Văn giam giữ ở đây.

bên ngoài cửa cung Hứa ma ma đang quỳ.

Hứa ma ma khẩn cầu: "Hoàng thượng, nô tỳ phụng mệnh Thái hậu, khẩn cầu ngài tha cho cung nhân của Hoàng hậu nương nương, ngài tiếp tục dùng hình như bọn họ sẽ mất mạng!"

Kỳ Diên hề động dung, vòng qua Hứa ma ma bước phòng tra tấn.

Hứa ma ma thấy khuyên can , chỉ đành sai mời Thái hậu.

Trong phòng tra tấn âm u ẩm thấp, đủ loại dụng cụ và hình phạt, đây mà còn khai thì xưa nay hiếm .

Kỳ Diên ghế, ánh mắt lạnh như băng, mặc cho hai đài tra tấn kêu la đau đớn.

Hắn đưa đến đây, để bọn họ chứng kiến đủ loại hình cụ, giam giữ một đêm để tra tấn tinh thần, nhưng hôm nay mới thực sự dùng đến cực hình.

Hắn vẫn luôn giữ chút ôn nhu dành cho Ôn Hạ, giữ mạng sống cho hai nô tài trung thành của nàng, chỉ bọn họ cho Ôn Hạ , tại khó khăn đến ?

Hứa ma ma xông hét lớn "Dừng tay".

Kỳ Diên cần đầu cũng thấy tiếng bước chân dồn dập phía .

"Ngươi còn hành hạ bọn họ đến bao giờ nữa!" Giọng tức giận của Thái hậu cũng mang theo sự mệt mỏi bệnh tật mấy ngày nay, gắng gượng để cung nhân dìu đến mặt Kỳ Diên.

Kỳ Diên nhúc nhích Trứ Văn sắc mặt trắng bệch, Bạch Khấu nước mắt lưng tròng, đôi mắt dần dần lan tràn màu đỏ tươi.

Hắn lạnh lùng : "Trẫm nặng nhẹ."

"Thả , nếu Hạ Hạ thấy tổn thương cung nhân của nàng như , còn nàng sống cùng nữa ? Người cả đời cứ ôm khỉ ôm dế sống qua ngày !"

"Bọn họ nhất định chút nội tình, đừng tưởng trẫm thấy ánh mắt bọn họ trao đổi với hôm đó."

Thái hậu lạnh lùng liếc Kỳ Diên, hiệu cho Hồ Thuận: "Dìu Hoàng thượng hồi cung!"

Kỳ Diên hổ tức giận, nếu như đây nhất định sẽ phản bác Thái hậu, nhưng từ khi những sự thật , đối mặt với mẫu hậu của , sự áy náy và bất bình trong lòng khiến nhượng bộ vài phần.

Sau khi Kỳ Diên rời , Thái hậu lệnh cho cởi trói cho Bạch Khấu và Trứ Văn, bước lên hỏi: "Hoàng hậu rốt cuộc , nàng bình an ?"

Cả hai đều lắc đầu.

Thái hậu với Bạch Khấu: "Ngay cả với cũng thể ?"

Bạch Khấu rơi nước mắt, nàng hầu hạ chủ tử bên cạnh, nhận chủ tử thể chịu đựng nữa, ngược còn dẫn Hương Sa . Mấy ngày nay, một mặt nàng vui mừng vì chủ tử chết, một mặt cũng tự trách và đau lòng.

Chủ tử mang nàng theo, hề tiết lộ nửa lời với nàng, nhất định là nàng gì đó , khiến chủ tử thà chọn Hương Sa, nha đầu hoạt bát .

Lúc chủ tử rõ ràng hầu hạ Hoàng thượng, là nàng luôn khuyên nhủ, đều tại nàng cả.

Bạch Khấu vô cùng khó chịu, nước mắt rơi xuống những ngón tay run rẩy vì tra tấn, chiếc vòng ngọc bích cổ tay nàng cùng với đôi tay gần như tàn phế , cuối cùng cũng cảm thấy an ủi.

Chủ tử hề tiết lộ nửa lời, nhưng chiếc vòng chính là bùa hộ mệnh của nàng.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Chủ tử thể tìm một tài dịch dung cao siêu như , ngoài Tứ công tử mà nàng gặp ở chùa , còn ai thể giúp nàng nữa.

Dưới ánh mắt chờ đợi tha thiết của Thái hậu, Bạch Khấu run rẩy cúi đầu: "Nô tỳ thật sự ."

Thái hậu thở dài một tiếng, lưng : "Truyền Thái y, đưa về Phượng Dực cung an dưỡng."

Thái hậu đến Càn Chương cung.

Kỳ Diên uống thuốc do Thái y dâng lên, món mứt quả do Hồ Thuận dâng lên, im lặng hiệu cho Hồ Thuận ban chỗ cho Thái hậu.

Thái hậu chỉ lạnh lùng giữa điện: "Người triệu ba con trai Ôn gia hồi kinh?"

Kỳ Diên dựa long ỷ, im lặng đáp .

"Người dùng hình với ai?"

"Ôn Hạ cố ý trốn tránh trẫm! Ôn gia vẫn còn ở đây, nàng chạy trốn." Kỳ Diên lạnh, trong mắt chỉ sự cô đơn và hận thù vì phản bội, bỏ rơi.

Giọng của Thái hậu vô cùng đau buồn: "Ta tại và nàng trở nên như ."

"Đều là của , rõ ràng ức h.i.ế.p nàng bao nhiêu năm , tại giúp hai hủy hôn ước, tại cứ tin thiên mệnh, cứ giữ nàng con gái của ..."

Thái hậu lấy thánh chỉ từ tay Hứa ma ma, ném cho Kỳ Diên: "Đóng ấn tỷ của đây."

Kỳ Diên hiểu, mở thánh chỉ thì nổi giận đùng đùng.

Hắn dậy, hình cao lớn xuống, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận: "Tại trẫm hưu thê phế hậu?!"

"Bởi vì nàng thà từ bỏ phú quý vinh hoa cũng rời khỏi ngôi vị Hoàng hậu ."

Thái hậu mấy ngày nay chìm trong bệnh tật, trải qua đại bi đại hỉ, sớm hối hận vì những năm qua để Ôn Hạ chịu khổ trong hoàng cung, bà đau buồn : "Hạ Hạ là kim chi ngọc diệp, sinh chịu khổ, bức nàng đến mức từ bỏ vinh hoa phú quý chí tôn đời , còn đủ chứng minh nàng sống bao nhiêu bất hạnh ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-55.html.]

"Kỳ Diên, là mẫu hậu của , nhưng hối hận, cũng xem thường . Ức h.i.ế.p nàng bao nhiêu năm , đủ đấy."

Kỳ Diên, đôi mắt đỏ ngầu ngấn lệ, từng giọt rơi xuống đất, thấm cát bụi, chớp mắt tan biến.

Cơn thịnh nộ bao trùm lấy , tựa như sinh mang sẵn vẻ ngang tàng, chẳng rơi lệ là gì.

Hắn vận nội lực, nghiền nát thánh chỉ thành từng mảnh vụn, giọng lạnh lẽo kìm nén nỗi sợ hãi và đau đớn đang cuộn trào trong lòng.

"Trẫm đang sửa đổi, chỉ cần nàng về sẽ chuyện sẽ như nữa. Trẫm thể hạ chiếu tự trách ! Trẫm sẽ ép buộc nàng nữa, sẽ để nàng sống vui vẻ trong hoàng cung."

"Nàng là thê tử của trẫm, là Hoàng hậu của trẫm, ngoài trẫm , ai thể phế truất." Ánh mắt Kỳ Diên ánh lên vẻ lạnh lùng kiên định: "Kẻ nào cũng đừng hòng cướp nàng khỏi tay trẫm."

"Ngoài ai thể phế?" Thái hậu nhạo một tiếng: "Hoàng đế, còn mặt mũi nào những lời ? Người cho rằng hạ chiếu tự trách chính là nhận , chính là bậc trượng phu ?"

"Năm đó, Thân vương - hoàng của Vũ Thánh Hoàng đế mưu phản, hãm hại cả nhà Ôn gia trung nghĩa, vu oan ngoại tổ phụ là kẻ bán nước! Vũ Thánh Hoàng đế hạ chiếu tự trách , nhận với thiên hạ, nhưng Ôn gia và mấy trai của thể trở về !"

Khuôn mặt tiều tụy vì bệnh tật của Thái hậu bỗng toát lên vẻ kiên cường, ánh mắt chất chứa nỗi đau thương.

Kỳ Diên chuyện từ lâu, nhưng đối với , đó chỉ là lịch sử, còn đối với mẫu hậu , đó là nỗi đau tận xương tủy.

Thái hậu từng nhắc đến chuyện với , dù chỉ nửa lời.

hôm nay, dường như thánh chỉ tự trách tội chạm nỗi đau của bà. Đôi mắt phượng hoàng kìm nén bao nhiêu năm tháng khổ nạn, khuôn mặt vẫn bảo dưỡng kỹ lưỡng, trẻ trung hơn so với tuổi thật, nhưng Kỳ Diên đầu tiên thấy gương mặt luôn điềm tĩnh , dấu vết của năm tháng in hằn rõ nét.

Kỳ Diên im lặng hồi lâu, giọng kiên định: "Nàng nửa cái mạng của trẫm cũng , nhưng trẫm tuyệt đối buông tay nàng ."

"Mẫu hậu, hạ chiếu tự trách là bậc trượng phu, cho trẫm , thế nào mới là bậc trượng phu." Hắn : "Giống như Ôn Lập Chương ?"

Thái hậu sững , đôi môi mấp máy, dường như đang cố gắng hiểu xem Kỳ Diên đang nổi cơn điên gì. Bà lạnh lùng thu hồi ánh mắt khỏi , bước khỏi Càn Chương cung.

Trái tim Kỳ Diên đau đớn vô cùng. Đây là đầu tiên tìm hiểu về đây coi là kẻ thù, cha của Ôn Hạ. Nàng sùng kính cha , hình mẫu phu quân trong lòng nàng cũng là như cha nàng ?

Hắn Ôn Hạ lúc đang ở mặt .

Hắn sẽ với nàng rằng đây sai, cũng chỉ là một con cờ trong tay phụ hoàng, những gì từng kiên trì đều là sai lầm, thể dùng nửa đời còn để bù đắp.

Hắn cũng với nàng , thể vì nàng mà trở thành như Ôn Lập Chương.

Cơn phong hàn dường như lấy mạng , Kỳ Diên những khỏi mà đêm đó còn lên cơn sốt, cả mê man bất tỉnh. Trong mơ cũng yên giấc, chỉ mơ thấy Ôn Hạ kẻ bắt , giống như năm nàng năm tuổi nhốt trong kỹ viện, gọi "Thái tử ca ca cứu ".

Kỳ Diên gắng gượng dậy, trong điện đốt đèn, màn đêm buông xuống một màu đen kịt.

Hắn xỏ giày, bước qua màn đêm, uể oải buộc dây áo, để lộ hàng cơ bụng săn chắc ẩn lớp áo ngủ màu đen. Đi ngang qua giá treo quần áo, tiện tay lấy áo choàng khoác lên .

Cung nhân trực ngoài cửa vội vàng nghênh đón: "Hoàng thượng gì phân phó?"

"Bức tranh vẽ trẫm và Hoàng hậu hồi Trung thu để ở ?"

Cung nhân dâng tranh lên, Kỳ Diên trở về thư phòng, mở bức tranh . Trên tấm lụa trắng, con gái mặc bộ váy lụa trắng kéo dài chấm đất, yên lặng bên cạnh - đang khoác long bào màu đen. Nàng mỉm dịu dàng, búi tóc cài trâm vàng ngọc lấp lánh, quý phái như hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương. Bên cạnh nàng , đôi mắt đào hoa sâu thẳm của ẩn chứa ánh dịu dàng đến .

Kỳ Diên dùng ngón tay miết nhẹ lên gương mặt trong tranh, động tác vô cùng cẩn thận.

Kỳ Diên bỗng nhiên hối hận, tại khi mật với nàng , dịu dàng như , mà cứ thô bạo đối xử với nàng .

Kỳ Diên phân phó nội thị: "Truyền Lại bộ, Hình bộ, Hộ bộ Thượng thư nhanh chóng gặp trẫm."

Kỳ Diên yên lặng trong Càn Chương cung giữa đêm khuya.

Ba vị đại thần đầu tiên triệu tập cung gấp gáp giữa đêm khuya vì chuyện triều chính, ai nấy đều mang theo vẻ nghi hoặc.

Kỳ Diên, giọng khàn khàn vì bệnh: "Trẫm tra phong tất cả kỹ viện, kỹ nữ trá hình trong Đại Thịnh."

"Trong lãnh thổ Đại Thịnh, phép kỹ viện, kỹ nữ trá hình bất cứ nơi phong nguyệt nào lợi dụng phụ nữ tiếp khách kiếm lời, ép buộc phụ nữ bán , tư lập kỹ nữ trá hình. Phạm tội nhẹ đánh bốn mươi trượng, nặng thì c.h.é.m đầu."

Mọi đều sửng sốt, vô cùng khó hiểu. Kỹ viện vốn là nơi ăn hợp pháp, cho dù hợp pháp thì cũng chỉ cần tra phong kỹ nữ trá hình là , thể cấm tiệt như ?

Chẳng lẽ kỹ viện nào đắc tội với Hoàng thượng?

Hộ bộ Thượng thư là đầu tiên lên tiếng phản đối: "Số kỹ nữ đăng ký trong Đại Thịnh đến mười hai vạn , nếu cấm tiệt việc ăn , họ sống ?"

"Quốc khố xuất ngân lượng thành lập trường học nữ tử, trẫm sẽ mở khoa cử cho nữ tử, cho phép nữ tử quan. Ngọc bích nhập khẩu từ Oa Đế quốc vô kể, kiểu dáng trang sức mà các nghệ nhân trong cung nghĩ đều cũ kỹ, nhàm chán, hãy để những nữ tử vẽ kiểu dáng, thẩm định, việc trong xưởng chế tác ngọc. Ngọc chế tác hàng năm, ngoài phần cống nạp cho hoàng gia, còn sẽ bán thị trường thông qua các cửa hàng ngọc bích hoàng gia bên ngoài cung, để quan và thương nhân giàu tranh giành mua. Kỹ thuật trồng bông vải truyền từ Oa Đế quốc và Yên quốc cũng thể giao cho những nữ tử ."

Dưới ánh đèn cung điện sáng rực, Kỳ Diên hiếm khi nào tập trung và nghiêm túc như lúc .

Lại bộ và Hộ bộ Thượng thư liếc , đều bật mệnh lệnh , cứ tưởng Hoàng thượng bây giờ bắt đầu siêng năng chính sự, nào ngờ nghĩ những chuyện nực như .

"Hoàng thượng, việc noi theo tiên đế thành lập trường học nữ tử là việc , nhưng tiên đế từng nữ tử thể thi quan, thể triều việc. Hơn nữa, còn là những nữ tử xuất từ kỹ viện, chung với chúng thần, chẳng sẽ khiến bách tính chê ?"

Kỳ Diên nhíu mày, dù đang bệnh, nhưng khí chất quanh vẫn lạnh lùng, uy nghiêm.

Hắn đang noi theo tiên đế, cũng từng cho rằng nữ tử xuất từ kỹ viện thì thấp kém hơn khác.

Trước đây, triều đình, lợi dụng việc Ôn Hạ năm tuổi hãm hại rơi kỹ viện để chuyện phế hậu, bởi vì thiên hạ ràng buộc bởi những lề thói cũ kỹ, quá coi trọng trinh tiết, những nữ tử trói buộc bởi trinh tiết cả đời cũng quá coi trọng điều đó.

Lúc đó, thể mượn việc Ôn Hạ rơi kỹ viện để phế truất nàng, bởi vì nàng cũng giống như những nữ tử khác đời, coi trọng trinh tiết. Lúc đó sai, tổn thương nàng.

đối với , căn bản coi trọng loại trinh tiết .

Hắn bao giờ hiểu tại nữ tử mất trinh tiết tự vẫn.

Hắn thể an ủi Ôn Hạ năm tuổi rằng trinh tiết là điều gì to tát, thì bây giờ cũng thể quan tâm đến việc những nữ tử năng lực, khi thoát khỏi kỹ viện, triều quan.

Tra phong kỹ viện trong Đại Thịnh, chỉ vì trong mơ, Ôn Hạ bắt kỹ viện lóc thảm thiết.

Giờ nàng mất tích bên ngoài, bên cạnh nàng thể bảo vệ nàng . Nếu nhan sắc thể bảo vệ nàng , dám tưởng tượng nàng sẽ chịu đựng những điều gì.

Các đại thần bên còn khuyên can, Kỳ Diên lạnh lùng : "Lập tức đến Đông Đô đài soạn thảo chính sách cải cách, trẫm thấy khi trời sáng. Phế truất kỹ viện trong Đại Thịnh, cấm kỹ nữ trá hình, là mệnh lệnh thể đổi. Ai dám coi thường luật lệnh, sẽ lôi Ngọ môn ngũ mã phanh thây để răn đe."

Kỳ Diên dậy rời khỏi Thanh Yến điện.

Hắn trở về tẩm cung của , mà đến Phượng Dực cung.

Cung điện Hoàng hậu ngày xưa đèn đuốc sáng trưng nay vắng lặng, lạnh lẽo. Ngoài cung nhân ở phòng bên cạnh hầu hạ Bạch Khấu và Trứ Văn dưỡng thương, chẳng còn thấy bóng dáng ai.

Kỳ Diên bước tẩm cung.

Hương thơm thoang thoảng khắp phòng, dù Ôn Hạ còn ở đây, nhưng mùi hương của nàng vẫn còn vương vấn.

Hắn thư phòng của nàng, thấy đàn và sách của nàng dọn gần hết. Đáng tiếc, từng nàng đàn, nhưng nàng luôn tìm cớ thoái thác, từng gảy một khúc nào cho .

Bước phòng đồ của nàng, chỉ còn những bộ y phục xa hoa lộng lẫy là nàng mang theo.

Trước đây, chê nàng hoang phí, quần áo nhiều đến nỗi hai gian cung điện rộng lớn cũng chứa hết. giờ đây, từng bước những bộ váy áo bằng gấm lụa trong tủ, đầu ngón tay chỉ thể lướt qua lớp vải mềm mại lạnh lẽo, còn cảm nhận ấm từ chủ nhân của chúng.

Đêm nay, Kỳ Diên ngủ tẩm cung .

Trong cung điện vắng bóng Ôn Hạ, chiếc gối mềm nàng từng vẫn còn lưu mùi hương hoa ngọc lan thoang thoảng.

Kỳ Diên ôm chiếc gối lòng, nhắm mắt .

Tốt nhất là nàng nên nhanh chóng trở về bên , nếu còn thể những chuyện gì nữa.

Loading...