Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-02-14 09:29:39
Lượt xem: 666

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Hạ trượt xuống dốc hết đến khác, nhấc váy chạy lên, trượt xuống.

Hoắc Chỉ Chu ở cuối đường trượt băng, luôn đợi nàng trượt xuống, nắm lấy hai tay nàng, đưa lên môi hà ấm cho nàng.

Kỳ Diên chằm chằm đôi tay đang nắm chặt của họ, khuôn mặt ngẩng lên của Ôn Hạ, sóng to gió lớn đều cuộn trào trong đôi mắt đầy sát khí của .

Sát khí trong mắt đủ để hủy thiên diệt địa.

"Sao ?"

Bên cạnh đường trượt băng, Hoắc Chỉ Chu chằm chằm Ôn Hạ.

Ôn Hạ dụi mắt trong màn tuyết rơi dày đặc, liên tục chớp mi, lông mi khẽ run.

"Hình như tuyết bay mắt ."

Hoắc Chỉ Chu xổm xuống kiểm tra cho nàng.

Ôn Hạ trong khoang trượt lót đệm mềm, ngẩng khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh, để Hoắc Chỉ Chu nâng cằm lên.

Hắn động tác nhẹ nhàng, cẩn thận thổi những bông tuyết bám lông mi của nàng.

"Tuyết tan trong mắt nàng , đừng sợ, tuyết sạch sẽ." Giọng Hoắc Chỉ Chu ôn hòa: "Nhắm mắt một lúc là ."

Ôn Hạ nhắm mắt .

Nàng lời một cách ngoan ngoãn, đôi má ửng đỏ vì lạnh phảng phất một tầng hồng nhạt, khiến nhịn che chở.

Hoắc Chỉ Chu nhịn .

Ôn Hạ mở mắt : "Tứ ca ca ?"

Giờ khắc nàng dường như yêu kiều dịu dàng.

Hoắc Chỉ Chu nàng say đắm, ánh mắt dừng đôi môi đỏ mọng đang thở nhẹ của nàng.

cách gần như , Ôn Hạ khẽ run lông mi.

Hoắc Chỉ Chu nuốt nước bọt, chậm rãi cúi xuống.

Nàng cụp mi dài xuống, cuối cùng run rẩy nhắm mắt .

Đôi môi lạnh lẽo chạm , Ôn Hạ khẽ run, nhưng né tránh nữa.

Hoắc Chỉ Chu chạm môi nàng, dùng đôi môi mỏng lạnh lẽo của tỉ mỉ phác họa.

Hắn kinh nghiệm, ngoài đó trong giấc mơ của Ôn Hạ, đây là đầu tiên hôn nàng như . Hắn chỉ cảm thấy , cho đến khi Ôn Hạ khó thở, khẽ mở môi, thở ấm áp phả môi . Hắn như cuối cùng cũng tìm lối , chiếc lưỡi mềm mại thăm dò môi nàng, hôn lên một vị ngọt ngào.

Những ngón tay chai sạn nắm lấy gáy nàng, tay luồn năm ngón tay nàng, siết chặt lấy tay nàng.

Trái tim Ôn Hạ đập thình thịch ngừng, nụ hôn của Hoắc Chỉ Chu từ vụng về chuyển sang chủ động, dễ dàng xâm nhập. Má nàng nóng bừng, đầu óc cũng ong ong ù tai, trong nụ hôn ngày càng sâu của , nàng mềm nhũn cả . Không khí loãng dần, nàng thở gấp phát một tiếng rên rỉ yêu kiều, nhưng cam tâm tình nguyện ngẩng mặt đáp , nắm chặt vạt áo rồng của .

Tuyết trắng xóa đ.â.m đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, tràn đầy nước mắt nóng hổi lăn dài má Kỳ Diên.

?

Ôn Hạ là thê tử của , mới là phu quân của nàng!

nàng thể cam tâm tình nguyện dựa lòng khác!

Hắn dành hết ân sủng đời cho một nàng, vì nàng bỏ rơi , phản bội ?

Nước mắt lăn dài sống mũi cao thẳng, Kỳ Diên giãy giụa cử động, dùng sức phá vỡ huyệt đạo phong bế, cuối cùng chấn động kinh mạch, chỉ thể phun một ngụm máu.

Vân Nặc lo lắng đỡ lấy : "Hoàng thượng, đừng nữa."

Cũng, cũng khá đôi.

Là fan nhan sắc của Hoàng hậu, Vân Nặc dám Hoàng hậu nương nương và Yên đế bên cũng xứng đôi.

"Giúp trẫm giải huyệt!!"

Tơ m.á.u và sát khí tràn ngập trong mắt Kỳ Diên, đôi môi mỏng m.á.u nhuộm đỏ, giờ phút như đến từ địa ngục, cuồng bạo tỏa xung quanh như hủy diệt cả giang sơn gấm vóc .

Vân Nặc bất lực, một câu "Đắc tội", phong bế huyệt câm của Kỳ Diên, quỳ xuống bên chân : "Hoàng thượng, xin bình tĩnh ! Lúc chỉ hai chúng , nội lực hao tổn tám phần, xông xuống chỉ nước loạn đao c.h.é.m chết."

Vân Nặc hết lời khuyên nhủ: "Thuộc hạ phong bế huyệt của là đại bất kính, nhưng cứ tiếp tục thế sẽ cứu Hoàng hậu, nghĩ kế sách, cầu xin hãy vực dậy!"

Kỳ Diên chằm chằm Ôn Hạ đang trong vòng tay đàn ông xa lạ.

Nàng ngửa đầu , kìm nén sự xúc động.

Một vẻ cam tâm tình nguyện như .

Hắn từng thấy nàng vì mà như thế.

Thậm chí đến tận lúc mới nhận sợi dây lưng buộc long bào màu vàng kim quen thuộc đến nhường nào.

Là do chính tay nàng .

Hắn từng cho rằng đó là nàng cho , còn vui vẻ buộc nó quanh eo.

Tại ?

Gió lạnh từ trời băng tuyết ùa tới, quất hai bên tóc mai, đau thấu xương.

Sợi chỉ vàng long bào móng tay thon dài của Ôn Hạ móc rách, lỏng lẻo tuột vài sợi.

Ánh mắt nàng mơ màng, đôi môi đỏ mọng vì thiếu dưỡng khí khẽ thở dốc, cuối cùng cũng rời khỏi nụ hôn của Hoắc Chỉ Chu .

Bốn mắt , Ôn Hạ thở hổn hển, n.g.ự.c phập phồng lên xuống, ánh mắt thâm tình , hai gò má nàng ửng đỏ.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đáy mắt Hoắc Chỉ Chu tràn đầy nhu tình, đôi môi mỏng mím thành một nụ .

Hắn nhiều điều, chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng nhận hồi đáp của nàng, vui mừng bao.

chỉ yên lặng Ôn Hạ, phá vỡ bầu khí khó , đầu ngón tay lau vệt nước đôi môi đỏ mọng của nàng.

Cả vành tai cũng dần đỏ lên.

Ôn Hạ tựa trong vòng tay , vẫn còn nắm sợi chỉ vàng lỏng lẻo vạt áo long bào, trong mắt thoáng vẻ áy náy: "Long bào hỏng ..."

Hoắc Chỉ Chu cúi đầu , nhịn bật , nắm lấy ngón tay nàng hôn lên: "Không ."

"Còn trượt tuyết nữa ?"

Ôn Hạ lắc đầu, từ từ dậy khỏi vòng tay , đỏ mặt vuốt ve mái tóc vốn dĩ vẫn gọn gàng.

Nàng dậy về.

Hoắc Chỉ Chu đưa nàng về Hoa Tỉ cung.

"Tứ ca ca." Ôn Hạ khẽ gọi, ánh mắt vô cùng kiên định.

Chuyện xảy , Ôn Hạ sẽ trốn tránh, cũng dây dưa rõ ràng.

Bị nàng gọi như , Hoắc Chỉ Chu nghiêm túc chờ đợi nàng tiếp.

"Sau phép lừa nữa."

Hoắc Chỉ Chu nheo mắt, giọng ôn nhuận lúc trở nên nghiêm nghị: "Lừa ?"

"Ừm, chuyện của Vân Nga. Sau bất kể xảy chuyện gì, cũng giấu , dù là vì cho ."

Hoắc Chỉ Chu thả lỏng thần sắc: "Ừm, hứa với ."

"Còn gì nữa, cứ ."

"Hiện giờ Hoàng thượng vẫn đang tìm kiếm tung tích của , giữa ... để mẫu và các ca ca lo lắng quá sớm, nên chúng cứ như bây giờ ."

"Ta đều theo ý Hạ Hạ. Còn gì nữa ?"

Ôn Hạ mím môi lắc đầu: "Sau cho ."

Đầu óc nàng cứ lâng lâng, nghĩ gì nữa.

Hoắc Chỉ Chu khẽ : "Muốn ngắm tuyết thì cứ với bất cứ lúc nào."

Ôn Hạ gật đầu, ngọc bội bên hông , nàng đột nhiên hỏi: "Tứ ca ca, ngọc tiêu của ?"

Hình như đến giờ nàng vẫn thấy đeo cây sáo ngọc quý giá đó bên hông như .

Hoắc Chỉ Chu khựng một lát: "Bị vỡ , xảy nhiều chuyện."

Ôn Hạ thấy rõ, hiểu rằng lẽ giống như vết thương cũ nơi ngực, là nỗi đau để lộ mặt nàng.

Nàng hỏi thêm nữa, tiễn lên long liễn.

Trước mắt là một vùng tuyết trắng xóa, vạt áo màu vàng kim của dần khuất xa.

Ôn Hạ trở về tẩm cung, ngã xuống giường, ôm chặt chiếc gối mềm mại, vùi mũi gối hít một thật sâu, tim vẫn đập nhanh như lúc nãy.

Nàng hôn Tứ ca ca của nàng.

bây giờ còn là ca ca của nàng nữa, nàng là trái với luân thường.

Hứa Ánh Như gửi hưu thư của Thái hậu cho Hoắc Chỉ Chu chứ đưa trực tiếp cho nàng, là với Hoắc Chỉ Chu rằng nàng tự do.

Mẫu cũng hy vọng một bảo vệ và bầu bạn với nàng.

Hương Sa bước điện, thấy Ôn Hạ như , nhịn : "Chủ tử, nghĩ thông suốt thì , chỉ cần vui vẻ là nô tỳ cũng vui vẻ."

"Hôm nay tuyết quá, đất những con vật nhỏ nhiều màu sắc, thể nghĩ việc khoác lên cây cối những bộ quần áo màu sắc nữa chứ, Tứ công tử thật là lòng!"

Ôn Hạ ngẩng đầu khỏi gối, đôi mắt ánh lên nụ dịu dàng: "Hôm nay thấy cũng trượt đường trượt đó, ngày mai dẫn ."

Hương Sa vui vẻ đáp ứng.

Ngày hôm , Hoắc Chỉ Chu bận rộn chính sự, Kình Khâu đến bẩm báo rằng đến chiều tối mới thể đến bầu bạn với nàng.

Ôn Hạ bảo cứ yên tâm lo việc nước, nàng dẫn Hương Sa trượt tuyết.

Hai chủ tớ vui vẻ, coi như là đầu tiên buông bỏ những chuyện phiền lòng nơi đất khách quê .

Chơi mệt , Ôn Hạ trượt xuống khỏi đường trượt, trở về điện nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.

Trên lò sưởi đang nướng hạt dẻ và bánh ngọt, hâm nóng rượu hoa đào mà Hoắc Chỉ Chu tặng nàng.

Hương Sa rót rượu, bóc hạt dẻ cho Ôn Hạ.

Ôn Hạ thấy ngón tay nàng vẫn còn đỏ ửng vì chơi tuyết: "Ngồi xuống sưởi ấm ."

lời dứt, một tiếng rên rỉ vang lên trong điện, các cung nữ ở bốn góc ngã xuống.

Một bóng đen lao về phía Hương Sa, ngay lúc Ôn Hạ hét lên, bàn tay nóng bỏng bịt chặt miệng nàng, mùi long diên hương quen thuộc nồng nặc lan tỏa xung quanh, như bóng tối vô tận nuốt chửng nàng.

Ôn Hạ kinh hãi mở to mắt, hàng mi run rẩy, vòng eo nhỏ nhắn cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, lưng dựa bức tường phía .

Nàng trơ mắt bóng đen dừng , là Vân Nặc.

Hương Sa ngất xỉu tay Vân Nặc.

Ôn Hạ run rẩy bóng lao .

Gương mặt tuấn mỹ vô song của Kỳ Diên mang theo chút ấm áp nào, đôi mắt sâu thẳm chỉ sự tàn bạo, chỉ sát khí đáng sợ. Hắn mím chặt môi mỏng, gương mặt góc cạnh và tóc mai phủ đầy sương gió, hình cao lớn vạm vỡ áp sát về phía nàng.

Sự tàn nhẫn thể lật đổ giang sơn khiến Ôn Hạ lập tức rơi lệ, bất lực và sợ hãi.

Hắn là kiếp nạn của nàng, là ác mộng của nàng.

Tại vẫn thể tìm thấy nàng...

Ôn Hạ há miệng, nhưng thể phát tiếng.

Cằm nàng ngón tay Kỳ Diên nắm chặt, làn da thô ráp hơn nhiều, vết chai tay ấn gò má mềm mại của nàng, nàng sợ hãi đến rơi lệ.

Môi đôi môi lạnh lẽo của phủ lên, tách hàm răng nàng , tiến thẳng , hề chút dịu dàng nào, chỉ sự thô bạo và tàn nhẫn.

Nước mắt ướt đẫm gương mặt Ôn Hạ, nàng thể đẩy cũng thể phát tiếng, chỉ thể thút thít đau đớn.

Lưng dựa tường, hình vạm vỡ của cũng như bức tường đồng vách sắt giam cầm nàng, Ôn Hạ đau đớn mở to mắt, cắn chặt răng, cắn .

Kỳ Diên rên lên một tiếng, cuối cùng cũng dừng .

Ngón tay thon dài của hung hăng bóp chặt cằm nàng, giọng vô cùng lạnh lùng.

"Ôn Hạ, nàng nàng là Hoàng hậu của ai ?"

Trước đây, nàng hiểu rung động là tư vị gì. Hứa thị cả đời ru rú trong hậu viện, sống ly với Ôn Lập Chương. Cha nàng tuy tôn trọng lẫn nhưng từng một thể hiện tình cảm vợ chồng. Tiên đế đối với Thái hậu như , nhưng dường như Thái hậu chỉ mải mê với việc triều chính, chỉ dành thời gian để bầu bạn cùng nàng.

Cho đến ngày hôm qua, khi Hoắc Chỉ Chu hôn nàng, nàng còn né tránh nữa.

Khung cảnh đất trời thuần khiết , trái tim nàng bỗng cuồng nhiệt đập trong giá lạnh, như giúp nàng hiểu , hóa nàng cũng từng khoảnh khắc rung động.

“Ngày đưa đến Vận Thành tỷ võ, chiến thắng những cao thủ đó, lôi đài nhận những tràng pháo tay vang dội. Sau đó, một một bay đến bên , dùng khinh công đưa đến hồ nước ngắm cầu vồng.”

“Trong cầu vồng bảy sắc, chỉ cảm thấy vui vẻ. Ta vui mừng, ôm lấy , còn thấy đáng ghét nữa. Thậm chí còn cảm thấy mùi long diên hương cũng thơm như hương hoa hòa quyện trong nước cầu vồng.”

Khi đó, nàng cứ ngỡ trái tim đập thình thịch là vì cầu vồng, nhưng giờ nàng hiểu, nó còn là vì đưa nàng ngắm cầu vồng.

“Sau đó, triệu lang trung trong dân gian đến bắt mạch cho . Ta mừng vì phát hiện đang uống thuốc tránh thai. Thậm chí đường đến tẩm cung của , nghĩ, chỉ cần cho thêm hai năm nữa, sẽ bằng lòng sinh con cho , bằng lòng buông bỏ mười ba năm đó, cùng sống quãng đời còn .”

tự tay đánh tan ảo tưởng của nàng.

mười ba năm đó do tự nguyện, mà là do ép buộc! Tại bắt tự buông bỏ?”

Nàng sẽ bao giờ ngoan ngoãn, yếu đuối, khuất phục nữa.

Ôn Hạ cạn nước mắt, đôi mắt hạnh đỏ hoe đẽ giờ đây lạnh lẽo như tuyết, trống rỗng và lạnh lùng.

“Đây là cuối gọi một tiếng, Thái tử ca ca. Ta coi thường ân sủng, phạm thượng, tự ý rời cung, tội đáng muôn chết. Ta như xứng với , xin hãy buông tha cho !”

Hai mắt Kỳ Diên đỏ ngầu, nước mắt nóng hổi cũng theo những lời của Ôn Hạ mà lăn xuống, chảy dọc theo sống mũi cao thẳng, nhanh chóng rơi xuống giường biến mất.

Cuối cùng cũng thấy nàng từng rung động vì .

nàng rút lui, nàng cho cơ hội, bù đắp cho nàng mười ba năm đó.

“Tất cả đều là của , từ nhỏ bắt nạt nàng đều là của . Hạ Hạ, nàng chỉ cần cho một cơ hội, sẽ thế nào, sẽ chứng minh cho nàng thấy thế nào là chuyện của .”

“Nàng cho một cơ hội, thể Thái tử ca ca của nàng! Không, sẽ hơn Kỳ Diên mười hai tuổi, nàng hãy tin !”

Lần đầu tiên Kỳ Diên sợ hãi như , đôi mắt kiêu ngạo ngày nào giờ đây còn vẻ tùy ý kiêu căng nữa, chỉ còn sự cầu xin dè dặt.

Ôn Hạ chỉ lãnh đạm chỗ khác: “Ta còn là Hoàng hậu của nữa. Thái hậu ban cho thánh chỉ phế hậu, …”

“Thánh chỉ đó đóng ấn của mẫu hậu!” Kỳ Diên vội vàng ngắt lời: “Đó ấn của ! Nàng là Hoàng hậu của !”

Ôn Hạ thật sâu, nắm chặt áo khoác lông chồn, dậy quỳ chiếc giường hỗn độn : “Vậy xin gọi một tiếng cuối cùng, Hoàng thượng.”

“Thần tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng hãy hưu thê, phế truất thần .”

Đôi môi mỏng khẽ run, hốc mắt Kỳ Diên đỏ hoe đầy đau đớn.

“Xin Hoàng thượng ân chuẩn.”

“Ta đồng ý!”

“Trẫm dựa hưu thê phế hậu, nàng sai chuyện gì?” Kỳ Diên nắm lấy tay Ôn Hạ, nhưng nàng lạnh lùng rút tay về, chỉ thể quỳ sụp xuống mép giường, ngẩng đầu nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-64.html.]

“Nàng hãy cùng trở về, sẽ ở ly cung, nàng cùng mẫu hậu ở trong hoàng cung, thể đón mẫu và ba trưởng của nàng cung!” Kỳ Diên vội vàng : “Ta sẽ xin nàng, sẽ ép buộc nàng nữa, sẽ hơn Kỳ Diên mười hai tuổi!”

Hắn ôm chặt lấy Ôn Hạ.

Mất nàng bao nhiêu ngày đêm, từ khi đối mặt với cái c.h.ế.t của "nàng", từ khi tỉnh dậy trong những cơn ác mộng triền miên, lúc nào là hối hận, lo lắng nàng sống ở bên ngoài , kẻ bắt nạt .

Cuối cùng cũng thể ôm Ôn Hạ lòng, Kỳ Diên vùi đầu tóc mai nàng, hít hà mùi hương ngọc lan quen thuộc nàng, ôm lấy thể mềm mại như ngọc của nàng. Mọi nỗi hoang mang trong lòng bao ngày qua cuối cùng cũng lấp đầy, cuối cùng cũng dám nhắm mắt .

Đến lúc , Kỳ Diên mới phát hiện thể buông tay nữa.

chết, cũng nỡ buông tay.

Ôn Hạ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay , nhưng chạm cổ tay siết chặt đến đỏ ửng, đau đớn khiến nàng nhíu mày.

Kỳ Diên vội vàng buông tay, vết siết đỏ cổ tay nàng, ngừng "xin ".

Ôn Hạ xuống giường, tự xỏ đôi giày thêu rải rác giường.

Bàn tay nàng run rẩy vì đau, chỉ cổ tay siết chặt đến đỏ ửng, mà ngón tay nàng còn va thành giường, đốt ngón tay trầy da.

Kỳ Diên vô cùng áy náy, nắm lấy tay nàng, nhưng Ôn Hạ né tránh. Hắn đưa tay , nàng nắm chặt vạt áo khoác lông chồn, tự bảo vệ .

“Xin hãy buông tha cho , mệt , sẽ nữa.” Ôn Hạ Kỳ Diên thật sâu.

“Ta sẽ để nàng , nàng cũng sẽ cùng nàng, nhưng với điều kiện là trở về Đại Thịnh .” Kỳ Diên : “Mẫu hậu bệnh .”

Quả nhiên Ôn Hạ vẫn lay động vì Thái hậu, lông mi nàng khẽ run.

“Hạ Hạ, nàng hãy cùng trở về, sẽ bắt nạt nàng nữa, sẽ sửa hết tật .”

“Thái hậu bệnh gì?”

“Sau khi nàng giả chết, bà áy náy với nàng, cộng thêm bệnh dày và mấy ngày nay trời lạnh nên bà đổ bệnh. Ta nhận thư từ trong cung, bà cố gắng chống chọi bệnh tật để lâm triều mỗi ngày, sức khỏe yếu.”

Ôn Hạ nắm chặt vạt áo khoác lông chồn, thứ níu kéo nàng ở Đại Thịnh ngoài Ôn gia thì chỉ còn Thái hậu.

Hốc mắt nàng nóng bừng, nhưng vẫn cố kìm nén nước mắt.

“Người là con trai duy nhất của Thái hậu, nên tròn chữ hiếu, chứ .” Hít sâu một , nàng xuống giường: “Xin đừng cản .”

Kỳ Diên xổm mặt nàng, đôi mắt sâu thăm thẳm kiêu ngạo ngày nào giờ đây chứa đầy vẻ sợ hãi.

“Phải nàng mới chịu về? Nàng , đều thể !”

Ôn Hạ hề lay động: “Người tránh .”

“Nàng hãy đ.â.m một nhát!” Kỳ Diên rút con d.a.o găm bên hông , nhét tay Ôn Hạ: “Hạ Hạ, nàng đ.â.m chỗ nào cũng , nợ nàng một nhát d.a.o , nàng hả giận…”

Con d.a.o găm lạnh lẽo ép cầm trong tay, Ôn Hạ sợ hãi hét lên lùi .

Tuy nàng là con gái nhà võ tướng, nhưng Ôn Lập Chương bao giờ để nàng đụng đao thương. Nhìn bộ dạng điên cuồng đau khổ của Kỳ Diên lúc , Ôn Hạ chỉ chạy trốn.

“Hoàng thượng! Quân Yên bao vây nơi , xin hãy rời , thuộc hạ sẽ đoạn hậu!”

Giọng của Thanh Ảnh vang lên từ ngoài cửa.

Kỳ Diên sa sầm mặt mày, cất con d.a.o găm , xổm mặt Ôn Hạ, đưa tay cài chặt áo khoác lông chồn cho nàng.

“Hãy trở về Đại Thịnh .” Kỳ Diên mím chặt môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng, nắm lấy cổ tay Ôn Hạ.

“Ta , sẽ về!”

Ôn Hạ ôm chặt thành giường, vùng vẫy thoát khỏi tay .

Kỳ Diên hít sâu một , dám dùng vũ lực với nàng nữa, cố nén cơn giận trong giọng , trầm giọng : "Yên đế thể giả điên giả dại, quả thực là kẻ lòng sâu lường . Hắn chính là Ôn Tư Hòa đúng ? Trận chiến lớn năm Kiến Thủy thứ ba phụ nàng đại bại, e là thoát khỏi liên quan đến ."

"Trẫm hồi kinh sẽ tra xét chuyện cho nàng. Hạ Hạ, tiên hãy cùng A Diên ca ca hồi kinh, nàng hãy tin trẫm sẽ nàng thương nữa."

Ôn Hạ kiên quyết cự tuyệt, khi giả c.h.ế.t nàng hạ quyết tâm, từ bỏ ngôi vị hoàng hậu Đại Thịnh, hiện tại cũng sẽ vì mấy lời hứa hẹn của đầu.

"Ta sẽ nữa, trừ phi thể mang theo t.h.i t.h.ể của ."

Kỳ Diên nheo mắt, trong mắt hiện lên lửa giận, nhưng vẫn mím chặt môi mỏng phát hỏa với nàng, giơ tay lên định đánh xuống.

"Người đánh ngất ? Người chỉ dùng vũ lực." Ôn Hạ ôm chặt thành giường, đôi mắt hạnh đỏ hoe lạnh lùng.

Kỳ Diên thua đôi mắt đỏ hoe .

Nhìn nàng yếu ớt như , cuộn tròn trong bộ áo lông chồn chỉ như một con tiểu hồ ly kiều quý, đôi mắt ngấn lệ, nhưng dùng khí thế lạnh lùng như để .

Được , quả thực nàng thấu .

Siết chặt bàn tay, Kỳ Diên hạ giọng, nàng ngất xỉu nữa.

"Hoàng thượng, nữa sẽ kịp , thuộc hạ đủ !"

Ôn Hạ ôm chặt thành giường: "Người , sẽ ... Ưm!"

Nàng kêu lên một tiếng, Kỳ Diên điểm huyệt, thể động đậy.

"Không dùng thủ đao, nhưng điểm huyệt nàng. Hạ Hạ, trẫm sẽ buông tay nàng."

Kỳ Diên đôi mắt hận ý của nàng, do dự nữa, ôm chặt eo nàng phá cửa rời .

Bầu trời âm u, mây đen giăng kín.

Ngoài mái ngói đen kịt vô mũi tên bay tới, vài tên ám vệ đang chiến đấu với quân Kinh Kì xông ở cửa lớn.

Kỳ Diên che Ôn Hạ trong áo choàng của , bàn tay to ôm lấy gáy nàng: "Đừng sợ, trẫm sẽ để nàng thương."

Hắn thi triển khinh công, lao qua vô mũi tên sắc nhọn.

Mũi tên xé gió, vun vút bay qua tai.

Ôn Hạ cao, thấy những ngôi làng thấp bé, nơi là ngoại ô.

Trên đường đầy quân Kinh Kì, cuối cùng nàng cũng thấy Hoắc Chỉ Chu.

Hắn lưng ngựa, hình cao lớn mặc long bào kịp , áo lông chồn trắng như tuyết bay phần phật trong gió lạnh.

Nhìn thấy nàng từ xa, Hoắc Chỉ Chu hét lớn với cung thủ: "Dừng !"

Hắn dám để loạn tiễn nàng thương.

Ôn Hạ nghênh đón gió lớn hét lên: "Tứ ca ca cứu !"

Cánh tay rắn chắc đang ôm eo nàng siết chặt, giọng của Kỳ Diên vô cùng hung dữ: "Trẫm là phu quân của nàng, trẫm thể hại nàng !"

Hoắc Chỉ Chu chằm chằm phương hướng Kỳ Diên rời , lập tức đầu ngựa.

Kỳ Diên thi triển khinh công mái nhà, Hoắc Chỉ Chu thì phi ngựa đường dài, bám sát rời.

Có tử sĩ võ công cao cường chặn đường Kỳ Diên, đánh với mái nhà.

Ôn Hạ cau mày, trong lúc đao quang kiếm ảnh hét lên với Kỳ Diên: "Người buông , sẽ kinh đô nữa. Nếu còn nhớ đến ân tình , hãy cho một con đường sống, để tự sinh tự diệt."

"Không."

" lầm của Kỳ Diên trẫm, trẫm sẽ bồi thường. Hoàng hậu của Kỳ Diên trẫm, trẫm cũng sẽ bảo vệ đến chết."

Sư phụ của Kỳ Diên là Vệ Liên Nguyên là cao thủ ẩn dật giang hồ, là hư danh. Võ công của Kỳ Diên cũng hơn hẳn mấy tên tử sĩ , nhanh tìm cơ hội thoát , ôm Ôn Hạ chạy rừng.

Hắn tưởng rằng bỏ rơi đám của Hoắc Chỉ Chu, nhưng cuối đường một con ngựa ô lao , ngựa tuấn tú, đôi mắt lạnh lùng như băng, giơ cung tên trong tay lên.

Ôn Hạ chằm chằm Hoắc Chỉ Chu xuất hiện, nước mắt lưng tròng.

Hoắc Chỉ Chu b.ắ.n ba mũi tên cùng lúc, sử dụng thuật b.ắ.n tên do Ôn Lập Chương dạy.

Ba mũi tên đó lao thẳng về phía Kỳ Diên.

Lông mi Ôn Hạ run rẩy: "Không ..."

Nàng hận Kỳ Diên, nhưng nàng Kỳ Diên chết.

Hắn là con trai duy nhất của Thái hậu.

Hắn cũng là hoàng đế Đại Thịnh, nếu c.h.ế.t sẽ tranh giành ngôi vị hoàng đế mà liên lụy đến vô chết, lẽ Thái hậu mà nàng kính yêu và Ôn gia mà nàng bảo vệ đều sẽ hy sinh hoàng quyền.

Trong chớp mắt, chỉ thấy kiếm quang lạnh lẽo.

Ôn Hạ còn kịp thấy Kỳ Diên né tên như thế nào, thấy kêu lên một tiếng.

Cánh tay đang che chở nàng trúng một mũi tên.

Kỳ Diên nhanh chóng rút mũi tên , m.á.u tươi phun , nhuộm đỏ một mảng áo bào màu đen.

Hắn giải huyệt cho Ôn Hạ, chịu đựng cơn đau trong giọng : "Giải huyệt."

Ôn Hạ dùng bàn tay run rẩy ấn lên vết thương cho , lòng bàn tay lập tức nóng lên.

"Có thương ?"

Ôn Hạ lắc đầu.

"Đừng sợ."

Kỳ Diên xong câu đó, liếc Hoắc Chỉ Chu đang đuổi theo, dùng chút nội lực còn sót xông lên núi rừng.

Địa hình nước Yên kỳ lạ, nhiều nơi vẻ đường, nhưng thực chất thể là vực sâu, ném một viên đá xuống, đến tối cũng thấy tiếng vọng .

Tuy Kỳ Diên từng đích tham gia chiến tranh với nước Yên, nhưng xem ít chiến báo mà Ôn Lập Chương . Lúc đó chỉ coi như là sách để xem, từng thừa nhận sự dũng mãnh của sách.

Mà nay mỗi xông qua một bụi rậm, đều ném đá , thấy tiếng vọng mới dám tiến lên. Hắn mới hiểu phụ của Ôn Hạ dũng đến nhường nào.

Phụ hoàng thua tay như , phụ hoàng cam lòng, nhưng Kỳ Diên hiện tại thể cam lòng .

Những bụi rậm rậm rạp lướt qua, Hoắc Chỉ Chu bám sát phía vẫn từ bỏ, càng ngày càng gần bọn họ.

Hoắc Chỉ Chu sinh ở nước Yên, quen thuộc địa hình, dù ở trong rừng cũng thể phi ngựa vững vàng.

Vừa suýt chút nữa Ôn Hạ thương, Hoắc Chỉ Chu bỏ cung tên, cao giọng quát: "Tiếp tục về phía là ngươi đang mang Hạ Hạ chịu chết!"

"Thịnh hoàng dừng , cho ngươi và của ngươi khỏi nước Yên!"

Kỳ Diên lạnh một tiếng, dừng bước.

Hoắc Chỉ Chu: "Buông Hạ Hạ !"

"Ta ôm thê tử của , liên quan gì đến ngươi?"

"Phía địa hình phức tạp, ngươi c.h.ế.t đừng mang theo Hạ Hạ!" Hoắc Chỉ Chu thúc ngựa đuổi theo.

Nội lực của Kỳ Diên cạn kiệt, thêm mất máu, lúc dần dần chạy nổi nữa, Hoắc Chỉ Chu nhanh đuổi kịp .

Ôn Hạ giãy giụa mấy , cánh tay sắt như đóng đinh nàng. Vết thương nàng đang che vẫn ngừng chảy máu, kẽ tay đỏ thẫm.

"Ta sẽ với nữa, Kỳ Diên, buông ."

Kỳ Diên mới mở miệng, giọng lo lắng của Hoắc Chỉ Chu cắt ngang .

"Nguy hiểm!"

Dùng chút nội lực cuối cùng, Kỳ Diên thi triển khinh công vượt qua cành cây mặt.

ngờ chân là cây lớn, mà là bụi cây mọc giữa hai vách núi dựng .

Dưới chân trống rỗng, phía tuyết trắng căn bản là đường, mà là vách núi dây leo tuyết che phủ.

Sắc mặt Kỳ Diên biến đổi, ném Ôn Hạ cho Hoắc Chỉ Chu bờ kịp nữa.

Cơ thể rơi tự do với tốc độ chóng mặt, Kỳ Diên sâu Ôn Hạ, sắc mặt nàng trắng bệch từ lâu, dùng bộ lồng n.g.ự.c che chắn cho nàng.

"Ta sẽ để nàng chết."

Trong lúc rơi xuống, Ôn Hạ đầu va , mất ý thức.

Trên bờ, Hoắc Chỉ Chu nhanh chóng ghìm cương ngựa, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, xoay vỗ mạnh đuôi ngựa, đuổi chiến mã yêu quý của , liên lụy đến tính mạng. Quay , dồn lực nhảy xuống vực sâu hun hút, động tác dứt khoát, một chút do dự.

Địa hình như thế cũng từng trải qua.

Giữa hai vách núi sẽ những bụi cây hoặc dây leo mọc lâu năm, thể níu lấy , giảm bớt lực rơi.

Nếu , chỉ thể phó mặc cho phận.

...

Tiếng vọng vang dội khắp thung lũng trống trải, tuyết dày rơi xuống ngừng.

Ai ngờ khe núi hẹp giữa hai vách núi, là một nơi bằng phẳng và an như , giống như sân nhà của một ẩn cư.

Trước đất bằng phẳng ba gian nhà tranh, một chuồng gà, bên cạnh là cây hòe, giếng nước, hàng rào, còn một cái đình cỏ, giống như nơi ở thanh tịnh của một lánh đời.

Ba bọn họ nền tuyết trắng xóa.

Ôn Hạ là tỉnh đầu tiên.

Không đang ở nơi nào, má tuyết lạnh cho đau rát, nàng run rẩy mở mắt, nhắm chặt, phủi những hạt tuyết bám lông mi, nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần dần bò dậy.

Bên cạnh, Kỳ Diên cũng cuối cùng mở mắt .

Hắn xung quanh, cuối cùng cũng thấy Ôn Hạ cách đó hai trượng.

Áo choàng lông chồn vẫn khoác chặt vai nàng, may quá.

Những ngón tay thon dài của nàng đông cứng đến đỏ bừng, từ từ cong cử động, đầu cũng cuối cùng ngẩng lên.

Kỳ Diên thở phào nhẹ nhõm, đôi môi mỏng cây cối cào rách nở một nụ , nhưng kéo theo một cơn đau như d.a.o cắt.

Vừa dựa từng chút một bám những cành cây vách núi, nếu hai sớm tan xương nát thịt.

Ánh mắt Kỳ Diên chợt lạnh lẽo, đột nhiên tìm kiếm khắp nơi nền tuyết, thấy Hoắc Chỉ Chu đang bất động ở phía xa.

Trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lúc đang mò những cành cây đó, Hoắc Chỉ Chu ở ngay vách núi đối diện , dùng dây leo quấn quanh eo, từng chút một dẫm lên những điểm tựa.

Tên vì Ôn Hạ, mà dám nhảy xuống vực sâu vạn trượng .

Cổ họng Kỳ Diên khô khốc, lúc mới cảm nhận cơn đau dữ dội ở cánh tay. Ngoài vết thương do tên bắn, dùng một tay nắm lấy những cành cây đó, cánh tay trái là vết thương.

Kỳ Diên khó khăn nghiêng , há miệng ngậm một ngụm tuyết sạch mặt đất, để nó tan trong miệng nuốt xuống.

Ôn Hạ cố gắng bò dậy, thể lên .

"Hạ Hạ." Giọng Kỳ Diên khàn đặc.

Nàng sững , đầu .

"Phù..." Kỳ Diên hết câu, Ôn Hạ thật sâu, loạng choạng chạy về phía Hoắc Chỉ Chu.

"Tứ ca ca--" Gương mặt xinh của nàng run rẩy như cành hoa, nước mắt tuôn rơi lã chã.

"Tứ ca ca, tỉnh , ngốc như ..."

Kỳ Diên: "..."

Hắn nhắm chặt đôi mắt đau đớn, chịu đựng cơn đau khắp , kiệt sức, lúc cố gắng thế nào cũng thể bò dậy nữa.

Nhìn Ôn Hạ đang ôm đàn ông khác lóc, Kỳ Diên khàn giọng : "Hạ Hạ, nàng một chút, cũng đau..."

***

Loading...