Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-02-15 04:01:03
Lượt xem: 614

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông lạnh giá ở Tuyên Thành, một khu đất cao ở phía đông thành trại lính đóng quân, các tướng lĩnh và binh lính canh giữ cửa ải thành.

Gió lạnh rít gào, sương giá phủ kín.

Bên ngoài doanh trại nhiều binh lính canh gác, Trần Lân sải bước trong, khom hành lễ với Kỳ Diên.

Kỳ Diên ngay ngắn bàn dài, khoác áo choàng lông chồn đen, tay cầm bút phê duyệt tấu chương quan trọng từ kinh thành gửi đến. Giờ phút vết thương lành, mày kiếm mắt sáng, vẫn tuấn tú phóng khoáng như xưa, chỉ là khí chất quanh càng thêm lạnh lẽo. So với vị hoàng đế lười biếng , khí thế bức và ánh mắt sâu thẳm của càng khiến khó đoán hơn.

Trần Lân : "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hồi Bắc Địa ."

Đối với cách gọi , Trần Lân và những khác đều đổi. Kỳ Diên cũng gì thêm, đặt tấu chương xuống, ngẩng mắt .

"Nàng hồi Bắc Địa?"

"Có lẽ là lo lắng cho Ôn tam tướng quân và Cung Đức Vương phi, chuyện xảy bảy tám ngày , hôm nay mới truyền tin về."

Đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Diên lúc mới chút dịu dàng.

Ánh mắt dừng lòng bàn tay trái, vết thương d.a.o găm xuyên qua lành, nhưng để hai vết sẹo xuyên thấu, bàn tay vốn thon dài cân đối giờ đây chút đáng sợ.

Hắn tiếp tục xem tấu chương: "Hắn tiễn nàng ?"

Trần Lân hiểu ý, cúi đầu : "Trong thư đề cập."

"Truyền chỉ cho Ôn Tư Hành, bảo trấn thủ Bắc Địa thật , để xảy sơ suất."

"Thuộc hạ tuân chỉ, nhưng Ôn nhị tướng quân gần đây bệnh, xin nghỉ phép nửa tháng."

Kỳ Diên phần bất ngờ, lạnh giọng : "Hắn còn xin nghỉ phép?" Hắn chút vui, giờ Ôn Hạ về Bắc Địa, trưởng duy nhất ở bên cạnh nàng xin nghỉ phép lâu như .

"Điều thái y đến khám bệnh cho , tăng cường binh lực trấn thủ Bắc Địa, nàng xảy chuyện gì."

Trần Lân lĩnh chỉ lui .

Kỳ Diên khép tấu chương cuối cùng, mím chặt môi mỏng, tháo chiếc nhẫn ngọc ngón tay cái xuống.

Vết thương cũ do bóp nát nhẫn ngọc thành sẹo, lúc đó Ôn Hạ lấy cái c.h.ế.t yêu cầu thả nàng hành cung, đau lòng bóp nát nhẫn ngọc, cứa ngón tay cái.

Thời gian mới trôi qua ba tháng ngắn ngủi, vật đổi dời.

Hắn mỗi đêm đều mơ thấy Ôn Hạ, mỗi tỉnh dậy ban đêm, tự thắp đèn, chỉ thể bên bàn cả đêm. Hắn chỉ thể mượn chính sự bận rộn để tê liệt nỗi đau, từng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Kỳ Diên dậy đến doanh trại nghị sự.

Trong doanh trại, Ôn Tư Lai đang cùng vài vị tướng lĩnh diễn tập chiến thuật tác chiến của Ô Lô mấy ngày nay, thấy Kỳ Diên, đều khom hành lễ.

Kỳ Diên ghế thái sư, để họ ý kiến của .

***

Ôn Tư Lai : “Ngoại trừ Quận thủ Lý Vĩ, chúng vẫn tra những nội ứng còn của chúng. Ô Lô chuẩn mà đến, nếu thật sự như lời chủ soái của chúng chiến trường ngày hôm qua, e rằng trận chúng nắm chắc phần thắng mười phần.”

Trận chiến ngày hôm qua hề giao tranh ác liệt.

Chủ soái Ô Lô mặt Thiền Vu của họ truyền lời, rằng Ô Lô hề thôn tính bộ Đại Thịnh, chỉ cần nước Thịnh cắt nhượng một nửa thành trì đầu hàng, đồng thời mỗi năm cống nạp cho Ô Lô, trận chiến mới thể chấm dứt.

Lúc đó Kỳ Diên tức đến bật , một hồi khẩy là vẻ lạnh lẽo đầy sát khí.

Hắn tường thành, một giáp trụ sắt thép, giương cung lắp tên, b.ắ.n thẳng về phía chủ tướng, mặc cho đối phương né tránh thế nào, cũng trúng một mũi tên, binh lính khiêng về.

Hôm qua Ôn gia quân nghiêm chỉnh sẵn sàng nghênh chiến, Ô Lô trúng tên nhưng hề phát động tấn công, giống như đang ung dung thong thả, chờ đợi điều gì đó đến, giống như đang chờ một thứ vũ khí thể giáng cho Đại Thịnh một đòn chí mạng.

Kỳ Diên luôn một dự cảm bất an.

Lúc Trần Lân Ôn Hạ lúc mấu chốt về Bắc Địa, thậm chí cảm thấy nàng ở Yên quốc còn hơn, ít nhất Hoắc Chỉ Chu thể bảo vệ nàng.

Không các tướng lĩnh phân tích chiến thuật nữa, Kỳ Diên dậy tới nhà lao trong thành.

Trong thành Tuyên Châu phồn hoa ngày xưa, đường phố chỉ còn lác đác vài qua và cửa hàng.

Xe ngựa tiến phủ nha, Kỳ Diên bước nhà lao âm u, ngay ngắn ghế thái sư do thị vệ khiêng tới, một đôi mắt sâu thẳm gợn sóng chằm chằm Lý Vĩ - Quận thủ thành Tuyên trói giá hình, tên bán nước cầu vinh thông địch phản quốc.

Người đàn ông trung niên m.á.u thịt be bét, còn hình dáng.

Kỳ Diên đến, cực hình của sắp bắt đầu.

Chỉ thấy tiếng kêu thét đau đớn ngừng vang vọng trong ngục tối ẩm ướt, Kỳ Diên ung dung thong thả, khoanh chân ghế thái sư, đợi khai , nhưng đợi mãi cũng thấy.

Kỳ Diên mất kiên nhẫn “hừ” một tiếng, đổi sang tư thế lười biếng, lạnh lùng : “Miệng của còn cứng hơn cả xương ? Vậy thì lóc một lớp xương cho trẫm xem thử.”

Lý Vĩ cuối cùng cũng bắt đầu run rẩy.

Ngục mài dao, lưỡi đao cong sắc bén sáng loáng đến mức thể phản chiếu ánh nến, khi đến gần Lý Vĩ, cuối cùng cũng lóc kêu gào nhận tội.

“Bọn chúng hứa hẹn khi đánh hạ nửa nước sẽ phong cho chúng thần chư hầu, thể tự cai quản hai tòa thành.”

Kỳ Diên tức giận đến bật , lạnh: “Đều là đầu óc lợn hết , lời cũng tin ?” Giọng trầm xuống: “‘Chúng thần’ là ai?”

“Chỉ nhớ Quận thủ Ung Châu, những kẻ còn tội thần rõ. Còn, còn truyền lời trận Ô Lô chắc chắn thắng, bọn chúng nắm chắc phần thắng.”

Kỳ Diên lạnh lùng giá hình.

nắm chắc phần thắng như thế nào thì tội thần , chỉ truyền lời ai bảo ngài là bạo quân si mê sắc màng giang sơn.”

Ánh mắt Kỳ Diên biến đổi, trong nháy mắt nghĩ đến Ôn Hạ.

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, Kỳ Diên sải bước khỏi nhà lao, trở về doanh trại tập hợp binh mã, định tự tới Bắc Địa đón Ôn Hạ về hoàng cung .

Vào lúc , cho dù nàng hận thế nào chăng nữa, nàng ở trong cung mới là an nhất.

Nếu nàng , chỉ thể đưa nàng đến bên Hoắc Chỉ Chu, ở trong hoàng cung Yên quốc cũng an hơn Bắc Địa.

“Hoàng thượng!” Ôn Tư Lai xông doanh trướng, còn màng đến lễ nghĩa, “Bọn chúng bắt cóc Hạ Hạ , Hạ Hạ đang ở trong tay bọn chúng!”

Sắc mặt Kỳ Diên biến đổi, suýt nữa hét lên: “Ngươi gì? Nói rõ ràng!”

Ôn Tư Lai thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu đầy sát khí: “Bọn chúng phái một nam một nữ đến nghị hòa, Hạ Hạ đang ở chỗ bọn chúng khách! Đây là khách ? Ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng, g.i.ế.c sạch bọn chúng!”

Kỳ Diên bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ, trong mắt cũng giống như Ôn Tư Lai, tràn đầy sát khí.

Cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lại hại nàng khổ .

Đại doanh nghị sự.

Kỳ Diên mặc long bào màu đen thêu kim long, lạnh lùng ghế chủ tọa.

Một nam một nữ đến từ Ô Lô trong lều, các tướng lĩnh Ôn gia xung quanh ai nấy đều mặt mày đầy sát khí, cũng hề sợ hãi, đặc biệt là phụ nữ trẻ tuổi .

Nàng lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, môi đỏ răng trắng, mang theo vẻ khỏe khoắn dũng mãnh thuộc về Trung Nguyên. Ngón tay nghịch b.í.m tóc gọn gàng của , mỉm Ôn Tư Lai đang nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu tướng quân, gặp mặt .”

Lần Ôn Tư Lai xông Ô Lô cứu những dân bắt cóc, chính là trúng kế của nữ nhân . Khi đó nàng tên là Ba Hà, là con gái của thủ lĩnh một bộ lạc, trúng Ôn Tư Lai tuấn tú, giữ nô lệ.

Ba Hà ánh mắt táo bạo, chằm chằm Ôn Tư Lai , thấy ai ban cho bọn họ chỗ , liền tự sai tướng lĩnh Ôn gia bên cạnh bê ghế tới.

Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn bên cạnh là trai của Ba Hà, Ba Dũng, đang chuyện chính sự.

“Thiền Vu của chúng thành ý, tổn hại hòa khí hai nước, ngài cũng thấy sự dũng mãnh của những đàn ông thảo nguyên chúng , chúng tuyệt đối sẽ từ bỏ tấn công.”

bây giờ Hoàng hậu nương nương của Đại Thịnh đang ở chỗ Thiền Vu chúng khách, Hoàng đế Thịnh sủng ái Hoàng hậu, tiếc ngàn dặm mua núi đục núi, vung tiền như rác, một nửa thành trì chắc cũng thành vấn đề.”

Ba Dũng hiệu cho Ba Hà đưa tín vật của Ôn Hạ lên.

Đó là một đôi vòng tay bằng ngọc bích thượng hạng.

Vòng tay của Ôn Hạ nhiều vô kể, Kỳ Diên căn bản nhận hết, híp mắt đầy cảnh giác: “Chỉ bằng một đôi vòng tay?”

Ba Dũng: “Hoàng đế Thịnh đừng vội, tự nhiên còn tín vật khác.”

Ba Hà tự bước lên dâng một bức thư.

Kỳ Diên rõ ràng sốt ruột và sợ hãi, nhưng chỉ thể cố gắng tỏ bình tĩnh, mở thư như thường lệ, đôi mắt cụp xuống đột nhiên nheo .

Đây quả thực là nét chữ của Ôn Hạ, nhận .

Bức thư của nàng bề ngoài là Thiền Vu Ô Lô đối xử với nàng như khách quý, ở Ô Lô nàng hề khó, nhưng mỗi chữ ở hàng dọc nếu lấy ghép , sẽ phát hiện điều kỳ lạ.

Nàng lấy chữ cái đầu tiên của hàng thứ nhất, chữ cái thứ hai của hàng thứ hai, chữ cái thứ ba của hàng thứ ba lượt ghép , đang “Không cần lo lắng cho , hãy bảo vệ nước Thịnh”.

Kỳ Diên chằm chằm những nét chữ thanh tú ngay ngắn , hai mắt đỏ ngầu.

Ba Hà cúi xuống, thấp giọng bên tai : “Nét chữ thể là do Hoàng hậu nương nương mà ngài sủng ái ? Hoàng hậu của các da thịt mềm mại, n.g.ự.c còn thể nở một đóa hoa xinh nữa.”

Kỳ Diên đột nhiên ngẩng phắt lên, bóp cổ Ba Hà.

Ba Dũng quát lớn bảo buông tay: “Chúng là sứ giả, nếu ngươi g.i.ế.c , cho dù g.i.ế.c Hoàng hậu của ngươi, cũng thể khiến nàng mất một cánh tay!”

Khóe miệng Ba Hà nổi gân xanh, mặt mày đỏ bừng vì nghẹt thở tay Kỳ Diên, nàng thở nổi, hai mắt đỏ ngầu, cho đến khi Kỳ Diên cuối cùng buông tay, nàng mới ngã xuống bậc thang.

Kỳ Diên dùng khăn tay lau tay, giống như chạm thứ gì đó bẩn thỉu. Hắn ngẩng đầu lên, nét mặt tươi như thường, chỉ đáy mắt hề chút ấm áp nào: “Hoàng hậu của trẫm khi nào thì đến Ô Lô các ngươi?”

“Mới đến hôm qua.”

“Thiền Vu các ngươi khoản đãi nàng như thế nào?”

“Khoản đãi như khách quý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-77.html.]

“Vậy lời nữ nhân ý gì?”

Câu thầm ban nãy vốn là Ba Hà nể mặt mũi nữ nhân, dù đó cũng là của Ôn Tư Lai, nàng mới giữ chút thể diện.

Nàng vẫn còn ho khan, đáp lời với vẻ thẹn quá hóa giận: "Hiện giờ nàng vẫn , nhưng nếu các ngươi chần chừ, thì chắc chắn nữa."

Kỳ Diên ánh mắt lạnh lẽo: "Nửa giang sơn Đại Thịnh trẫm thể đưa , bảy ngày chuẩn , trong vòng bảy ngày, hoàng hậu của trẫm thiếu một sợi tóc, trẫm nhất định sẽ huyết tẩy Ô Lô của các ngươi."

Sau khi của Ô Lô rời , Ôn Tư Lai Kỳ Diên chằm chằm: "Hoàng thượng lời là thật? Dùng nửa giang sơn để đổi lấy Hoàng hậu?"

Trong lòng bàn tay vang lên tiếng vỡ vụn, Kỳ Diên bóp nát chiếc nhẫn ngọc.

Các tướng sĩ đồng loạt , : "Phải."

khi giải tán , trầm giọng dặn dò Ôn Tư Lai: "Trẫm sẽ đến Ô Lô cứu Hạ Hạ, mấy ngày nay các ngươi cứ đến doanh trại như thường lệ để thỉnh an trẫm, cũng truyền ngoài tin tức trẫm ở trong quân doanh."

Ôn Tư Lai Kỳ Diên võ nghệ đầy , lo lắng, thôi, sợ Kỳ Diên chỉ là chịu chết.

Kỳ Diên cho Ôn Tư Lai lui , gọi Vân Nặc mang theo tử sĩ, : "Phái mời sư phụ của trẫm xuống núi."

Lúc Trần Lân thẩm vấn xong Lý Vĩ từ trong ngục trở về, đưa bức chân dung của đưa thư giữa Lý Vĩ: "Nhìn vết bớt xanh xương mày, là tử sĩ của tiên hoàng, tên thống lĩnh bỏ trốn ?"

Sát khí quanh Kỳ Diên, nếu , Ôn Hạ thể những kẻ bắt .

Không chần chừ nữa, thường phục mang theo rời khỏi quân doanh.

...

Gió lạnh gào thét khiến cả màn đêm trở nên bất an.

Gian nhà gỗ xa lạ, xung quanh là đồ trang trí và bày biện xa lạ, ngay cả trang phục và kiểu tóc của thị nữ hầu hạ giường cũng khác với Trung Nguyên.

Khiến Ôn Hạ tỉnh đêm qua hiểu chuyện.

Sau khi ngất xỉu xe ngựa, nàng tỉnh một , cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên, thấy đồng cỏ mênh m.ô.n.g vô tận bên ngoài rèm xe đang lay động trong gió, trong lòng hoảng hốt, nhưng một nữa xe cho hôn mê.

Từ đêm qua tỉnh đến tối nay, nàng ở trong hành cung của Ô Lô hai đêm .

Thị nữ thông ngôn ngữ đối với nàng tuy cung kính, nhưng Ôn Hạ lạnh nhạt, thiện cảm với bất cứ thứ gì ở đây.

Nàng mục đích bọn họ bắt cóc nàng, sáng nay, Thiền Vu của Ô Lô và của đến gặp nàng, bộ yêu cầu, bọn họ nàng cầu xin Kỳ Diên đầu hàng, dâng lên nửa giang sơn Đại Thịnh, mỗi năm cống nạp cho Ô Lô, để bảo tính mạng của nàng.

Ôn Hạ giấu chữ trong thư, nếu Kỳ Diên thông minh, nhất định sẽ những gì nàng .

Nàng sẽ vì mạng sống của mà dâng nửa giang sơn Đại Thịnh cho kẻ thù, lãnh thổ Đại Thịnh là do Ôn gia quân bảo vệ, năm tòa thành ở Bắc Địa là do Ôn Lập Chương đánh hạ. Cho dù nàng còn là hoàng hậu, nàng cũng là con gái của Ôn Lập Chương. Bọn họ thể giẫm lên xác nàng mà qua, nhưng thể tùy ý chà đạp lãnh thổ Đại Thịnh.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một bóng cao lớn xuất hiện trong phòng, là Thiền Vu của Ô Lô - Đạt Tư.

Hắn cao như một ngọn núi, rõ ràng đến ba mươi tuổi, để râu quai nón xanh đen. Hắn phất tay đuổi thị nữ, tủm tỉm về phía Ôn Hạ.

Ôn Hạ dậy từ bàn, lui về phía lò sưởi, ngăn cách bằng lửa lò.

"Thiền Vu đêm khuya đến phòng của , đây chính là lễ nghi mà ngươi Đại Thịnh dâng lên nửa giang sơn ?"

Đạt Tư bệt xuống tấm thảm da thú bàn, "chậc" một tiếng, dùng ngôn ngữ Đại Thịnh : "Hôm qua nàng đủ, thật vất vả ở đây, Hoàng hậu nương nương để cho ."

Ánh mắt nóng bỏng của đối phương hề che giấu, ở đất địch, trong lòng Ôn Hạ sợ là giả, nhưng nàng hiểu rõ thể mất khí thế của hoàng hậu Đại Thịnh, cho dù hiện tại nàng còn coi là hoàng hậu nữa.

Đạt Tư Kỳ Diên dâng lên thành trì, chắc chắn là dám động nàng, hôm nay thị nữ hầu hạ nàng thể nàng bông hoa, buổi trưa liền vội vàng chạy tới, Đạt Châu mắng đuổi .

Đạt Tư nuốt nước bọt, giọng trầm khàn: "Lại đây."

Ôn Hạ sợ hãi nắm chặt vạt áo trong tay, nhưng mặt lộ vẻ nhút nhát, nàng quát: "Thiền Vu đường đường là một quốc chủ, giữ lời hứa?"

Đạt Tư khẩy, dậy về phía Ôn Hạ: "Một quốc chủ tiên là một đàn ông, thấy việc thích Hoàng hậu gì mâu thuẫn. Thị nữ đều thể nàng còn hơn cả sông Lam Bảo nhất thảo nguyên, để xem nào."

Thân hình cao lớn như núi của bao phủ xuống.

Ôn Hạ chỗ trốn, ngay cả trâm cài tóc cũng lấy từ lâu, trong phòng vũ khí để tự sát. Bả vai chợt lạnh, nàng kêu lên thất thanh: "Ngươi dừng tay! Ngươi đối xử với như , Đại Thịnh sẽ nghị hòa với ngươi !"

"Đại ca!" Đạt Châu phi ngựa tới, một chưởng đánh bật Đạt Tư , chắn mặt Ôn Hạ.

Ôn Hạ cố nén nước mắt lưng tròng, run rẩy kéo vạt áo .

Đạt Tư vẫn thỏa mãn, ánh mắt nóng bỏng chằm chằm cái đầu ló lưng Đạt Châu.

"Muội tẩu tẩu, để nàng tẩu tẩu của ." Hắn thở hổn hển, quát: "Không cần hoàng đế Đại Thịnh dâng thành trì nữa, lão tử tự đánh!"

Đạt Châu tuy còn trẻ, nhưng trầm , đối với Đạt Tư cũng hề sợ hãi, dám nổi giận với ruột : "Đại ca quên cha c.h.ế.t như thế nào ? Tiên hoàng Đại Thịnh âm hiểm xảo trá, đuổi chúng đến Nhai Nguyên nhỏ bé, Ô Lô chúng chịu khổ hai mươi năm!"

"Bây giờ thật vất vả mới thể chiếm nửa giang sơn của bọn họ, ? Huynh Đại vương vĩ đại nhất ?"

Đạt Tư cuối cùng cũng bình tĩnh , nhưng vẫn chằm chằm Ôn Hạ: "Nếu nam nhân của nàng đồng ý thì ?"

"Nếu hoàng đế Đại Thịnh đồng ý, thì đại ca xử lý nàng như thế nào, cũng quản ."

Đạt Tư chằm chằm Ôn Hạ hồi lâu, mới miễn cưỡng ngoài.

Ôn Hạ vẫn luôn lạnh lùng hai em bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn lời cảm ơn với Đạt Châu, ở đất của khác, quá gay gắt.

Đạt Châu : "Hoàng hậu cũng cần cảm ơn , ngươi nên nghĩ xem ngươi bao nhiêu trọng lượng trong lòng hoàng đế Đại Thịnh, nếu luyến tiếc quyền thế giang sơn, thì cũng sẽ ngăn cản đại ca nữa. Hai vị tẩu tẩu của đều c.h.ế.t vì khó sinh, chắc thể yếu ớt như ngươi thể sống mấy năm."

"Ngươi còn bảy ngày thể cầu nguyện hoàng đế Đại Thịnh chuộc ngươi về." Đạt Châu xoay rời khỏi phòng.

Bảy ngày.

Ôn Hạ ngây cổ tay đỏ ửng, giặt sạch khăn tay ướt sũng, soi gương lau cổ, vạt áo xé rách, vai nàng cũng lưu vết thương do móng tay cào.

Nước mắt rơi xuống, nhưng Ôn Hạ dám , dùng hết sức lau sạch làn da chạm .

Đi về phía giường, nàng mệt mỏi, bọn họ hạ dược ở , khiến nàng căn bản sức lực để bỏ trốn, rõ ràng nàng dập tắt mùi hương nồng nặc trong phòng .

Ôn Hạ nhắm mắt , nàng dường như hiểu rõ phần nào tính cách của Kỳ Diên, sẽ dùng giang sơn để chuộc nàng.

Bảy ngày chỉ là thời hạn đưa , với tính cách của , hẳn là sẽ mang theo võ nghệ cao cường của đến cứu nàng trong bóng tối.

Sau đó g.i.ế.c khỏi Ô Lô, trở về Đại Thịnh tập hợp binh mã tấn công Ô Lô.

Hắn vốn dễ uy hiếp, căn bản cho phép dám bắt nạt .

Một ngày trôi qua, Ôn Hạ đợi Kỳ Diên, cũng thấy động tĩnh gì.

Nàng thể ngoài cửa phòng, từng dãy nhà gỗ vuông vức, khắp nơi đều binh lính canh giữ, ngay cả một con chim bay qua cũng thể thấy rõ ràng. Kỳ Diên thể đến ?

Ngày thứ hai trôi qua như .

Ngày thứ ba, ngày thứ tư.

Đạt Tư đến phòng nàng, bày biện thịt cừu nướng và rượu mạnh, bảo nàng hầu hạ dùng bữa.

Ôn Hạ ngoảnh mặt : "Ta là Hoàng hậu Đại Thịnh, nô tỳ."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đạt Tư cũng tức giận, nhấp một ngụm rượu nàng: "Còn ba ngày nữa. Bốn ngày đều nhẫn nhịn , ba ngày chẳng lẽ còn nhịn ?"

Hắn chắc chắn Kỳ Diên sẽ đến chuộc nàng.

Ôn Hạ một cảm giác tin rằng Kỳ Diên nhất định sẽ đến.

Hắn tuy là tên khốn, nhưng từ nhỏ bảo vệ tất cả những gì thuộc về , cho khác cơ hội khó.

Ôn Hạ âm thầm tính toán thời gian.

Ngày thứ năm, màn đêm buông xuống, Kỳ Diên vẫn xuất hiện.

Ôn Hạ mái hiên, mãi đến khi thấy bóng tối bao phủ khắp bầu trời, gió đêm nổi lên cuồng bạo, nàng mới vịn tường chậm rãi về phòng, cả vẫn chút sức lực.

Nàng cho cung nữ lui , mặc y phục lên giường, những ngày nàng chỉ dám ngủ như .

Đêm nay gió bắc thét gào, tiếng gió rít như ma quỷ tru lên, vang vọng khắp màn đêm tĩnh mịch.

Ôn Hạ chằm chằm căn phòng trống trải, chút buồn ngủ, mở to đôi mắt nặng trĩu , mơ hồ một chút ảo giác.

Nàng thấy Kỳ Diên như thường lệ, mặc áo choàng đen tuyền giường nàng, cao lớn, uy nghiêm.

Hắn cúi xuống, hốc mắt đỏ hoe, đưa tay ôm nàng.

Ôn Hạ kinh ngạc kỹ, mãi đến khi cánh tay nóng bỏng chạm nàng, nàng mới run rẩy mở môi: "Hoàng..."

"Là ."

"Ta đến muộn , Hạ Hạ."

Kỳ Diên đút một viên thuốc miệng nàng: "Trong gió thuốc mê, nàng hãy uống thuốc giải."

Hắn đỡ nàng dậy, bàn tay to nắm lấy mắt cá chân nàng, xỏ giày thêu cho nàng.

"Thuốc mê mạnh, nàng hít bao nhiêu, nàng thể ?"

"Chắc là trong thức ăn của bỏ thuốc từ lâu , chỉ còn sức chậm."

"Không ." Kỳ Diên xỏ giày xong cho nàng, một tay ôm nàng lên, tay nắm chặt kiếm: "Ta đưa nàng ."

Ôn Hạ chút rưng rưng nước mắt, cho dù nàng nghĩ rằng sẽ bao giờ gặp Kỳ Diên, cho dù gặp , nàng cũng sẽ còn cảm xúc d.a.o động.

Nàng thậm chí nghĩ kỹ, bảy ngày nếu đợi Kỳ Diên đến, nàng sẽ tự vẫn, tuyệt đối liên lụy Đại Thịnh.

Bên ngoài màn đêm dày đặc, binh lính mái hiên đều gục ngã vì thuốc mê theo gió bay tới.

cho dù nhiều ngã xuống như , vẫn binh lính canh gác phát hiện , trong màn đêm vang lên vô tiếng c.h.é.m giết.

Có tử sĩ đoạn hậu, Kỳ Diên ôm chặt Ôn Hạ bay lên xà nhà, xông màn đêm.

Gió lạnh thổi tóc mai, má nàng đau rát. Ôn Hạ ôm chặt Kỳ Diên, vùi mặt lồng n.g.ự.c rộng lớn của , nhớ những ngày , nàng vẫn nhịn mà run rẩy.

Loading...