Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-02-15 04:01:07
Lượt xem: 686
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Diên thương nặng, ngủ đến tận chiều tối mới tỉnh .
Hắn quanh bốn phía, câu đầu tiên khi tỉnh là: “Ôn Hạ ?”
Trần Lân cùng những khác chặn hậu đêm qua trở về doanh trại, Trần Lân tiến lên bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương đang ở trong trướng của Ôn tướng quân, Ôn tướng quân bố trí một trướng khác.”
Kỳ Diên lúc mới như trút gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng xương sống và lưng đau nhức vô cùng, chỗ nào đau.
Hắn nhịn cơn đau từng trải qua , giọng khàn đặc vô lực: "Nàng thương ở ?"
"Hoàng hậu nương nương vết thương ngoài da, thái y kiểm tra . Nương nương chuốc thuốc mê nhiều ngày, hiện giờ chỉ là thể xác suy yếu, nhưng tĩnh dưỡng mười ngày là thể dần dần bài trừ độc tố, dưỡng tinh thần."
Trần Lân cánh tay cũng thương, quấn băng gạc, đầy lo lắng Kỳ Diên đang giường: "Hoàng thượng, hiện giờ càng nên bảo trọng long thể, chớ nên để thương nữa."
"Nàng cần gì cũng chuẩn chu cho nàng , trải giường cho nàng mềm mại một chút, thành tìm cho nàng một cung nữ, phái hai ám vệ bảo vệ nàng lúc."
Dặn dò xong, Kỳ Diên đau đến mức hít một lạnh, định giơ tay lên liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Phù trẫm dậy, quân đội thế nào ?"
Trần Lân tiến lên, nhưng chỉ chỉnh chăn cho Kỳ Diên, hề đỡ dậy.
Kỳ Diên khó chịu nhíu mày, cánh tay nhấc lên, nhưng phát hiện chỉ thể miễn cưỡng nâng đến bụng, mặc cho dùng sức thế nào, hai tay cũng thể nhúc nhích.
Mà khi dùng sức, đau đớn càng thêm dữ dội, Kỳ Diên sững , lúc mới nhớ tới tối qua tên cao thủ Ô Lô phá huyệt đạo ...
Hắn ngẩng đầu Trần Lân, rõ ràng là đôi mắt luôn thâm sâu khó dò, giờ phút dâng lên nỗi sợ hãi.
Hắn, Kỳ Diên, cũng thứ để sợ.
Trần Lân nỡ , lúc Vệ Liên Nguyên và Tống Cảnh Bình , Trần Lân vội vàng cúi lui sang một bên.
Kỳ Diên Vệ Liên Nguyên, sư phụ hai năm gặp vẫn như xưa, tiên phong đạo cốt, gầy gò cao ráo, hơn năm mươi tuổi mà vẫn tinh , một đầu tóc đen hề vẻ già nua.
Trong mắt Vệ Liên Nguyên đầy vẻ nghiêm nghị và tiếc nuối, nỗi đau cũng kém Kỳ Diên.
Kỳ Diên hai mắt đỏ hoe, lúc nóng dâng lên mới cảm thấy hai mắt đều đau, thị lực dần dần mờ .
"Sư phụ..." Kỳ Diên cổ họng khẽ chuyển động, giọng khàn đặc.
"Hiện tại chỗ nào đau nhất?"
"Lưng, còn chỗ ." Kỳ Diên chỉ mấy huyệt đạo .
Vệ Liên Nguyên xuống bên giường : "Yên tâm tĩnh dưỡng , thể khỏe lên , là do chính con."
Kỳ Diên sững sờ, hốc mắt đỏ hoe, chấn động đến mức nên lời.
Lâu mới hỏi: "Con thể dùng khinh công nữa ?"
Hắn chằm chằm Vệ Liên Nguyên, cầu mong một câu an ủi từ Vệ Liên Nguyên.
Đáng tiếc Vệ Liên Nguyên : "Còn dùng khinh công, con thể dậy tử tế là lắm ."
Kỳ Diên như điếc, còn thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Quả nhiên như dự liệu, tối qua tên cao thủ Ô Lô một chưởng đánh đỉnh đầu , dùng chưởng đao c.h.é.m xương sống , cơn đau thấu xương khiến hiểu rõ lẽ phế bỏ võ công.
Kỳ Diên bao giờ nghĩ đến ngày .
Hắn tự xưng là tử danh môn, tự xưng kiếm thuật thiên hạ nhất.
Giờ đây mất hết võ công, cho dù dậy , chỉ dùng kiếm thì ích gì?
Hắn còn bằng Trần Lân.
Hơn nữa, Vệ Liên Nguyên ngay cả việc thể dậy nữa cũng là một vấn đề.
Nếu tối qua Vệ Liên Nguyên kịp thời đến cứu, căn bản cứu , đêm đó mất mạng .
Nội lực phế, xương sống thương, ba chỗ mệnh mạch của luyện võ chấn nát, huyệt đạo luyện công phong bế... Cho dù thể dậy như bình thường, cũng thể luyện nội lực và võ nghệ cao thâm như . Trong mắt cao thủ, chẳng qua chỉ là một tên tay mơ chỉ múa đao múa kiếm mà thôi.
Vệ Liên Nguyên thở dài: "Ta hồi âm cho con, vì con đợi thêm một ngày?"
Kỳ Diên mím chặt môi, nỗi đau đớn như khiến một lời, vẫn như vị đế vương , biểu lộ hỉ nộ, chỉ là giấu kín nỗi đau.
Vệ Liên Nguyên vốn đang bế quan, khi hồi âm cho chậm hai ngày, bỏ lỡ ngày gió nhất.
Lúc đó Kỳ Diên sớm canh giữ gần hành cung Ô Lô giam giữ Ôn Hạ, định lợi dụng gió đưa thuốc mê , cứu Ôn Hạ.
Bỏ lỡ cơn gió đó, đợi sư phụ đến giúp, đợi thêm ba ngày, mỗi đêm đều ngủ cây.
Đêm đông lạnh giá, cây, từng giây từng phút đều nghĩ, Ôn Hạ là yếu đuối như , thể sống sót trong doanh trại địch nhân bảy ngày. Hắn càng chậm một ngày, nàng càng thêm nguy hiểm.
Tối qua gió to, cuồng phong gào thét, hướng gió cũng lợi cho bọn họ.
Hắn đợi Vệ Liên Nguyên nữa, cẩn thận bố trí, thời hạn cứu Ôn Hạ .
Kỳ Diên hối hận.
Thấy Ôn Hạ bình an, cho dù đánh đổi mạng sống , cũng hối hận.
Hắn vốn nợ nàng , lẽ đến bây giờ nàng vẫn cho rằng phụ hoàng của nhân từ chính trực, là một vị minh quân nhân ái. vì phụ hoàng, vì Ôn Lập Chương, mà giận cá c.h.é.m thớt với nàng nhiều năm như .
Coi như thể là để trả nợ cho nàng .
Chỉ tiếc nàng lẽ sẽ chấp nhận lời xin nữa.
Cũng thật đáng tiếc, thể đưa nàng bay đến rừng mơ, ngắm mười dặm hoa mơ bay lượn nữa.
Cũng thể cùng nàng xuyên qua cầu vồng, bay làn nước bảy sắc mịn màng mát lạnh nữa.
Vệ Liên Nguyên : "Uống thuốc , vi sư vận công chữa thương cho con."
Vệ Liên Nguyên cởi giày lên giường, từ tối qua đến giờ hao tổn thể lực, ông luôn thẳng thắn, khoanh chân đối diện Kỳ Diên, mệt mỏi thở dài: "Ta tuổi tác cao, vốn nên an hưởng tuổi già, bây giờ cả bộ xương già đều con rút cạn , haiz."
"Sư phụ..." Kỳ Diên khàn giọng gọi, tia m.á.u vỡ trong mắt tối qua đều hóa thành một mảnh đỏ hoe nhuộm đỏ mắt , bộ dạng đáng sợ giờ phút dừng ở vẻ tiều tụy của , khiến càng thêm chật vật.
Tống Cảnh Bình dùng nội lực đỡ Kỳ Diên, mới giúp Kỳ Diên vững.
Hai vận công chữa thương cho , đều mệt mỏi rã rời, Trần Lân dìu xuống giường.
Cơn đau khắp Kỳ Diên giảm bớt một chút.
Làm liên lụy đến Vệ Liên Nguyên, Kỳ Diên áy náy với vị ân sư .
Vệ Liên Nguyên Trần Lân dìu xỏ giày, đột nhiên nhớ điều gì, vội vàng hỏi: "Tối qua con đánh với Hắc Sát, nhắc đến con là đồ của , Vệ Liên Nguyên ?"
"Con nhắc đến."
"Ồ, thì . Con thương thành thế , may mà ngoài con là do dạy."
" bọn họ tự đoán chiêu thức của con." Kỳ Diên bổ sung.
Vệ Liên Nguyên hai chân mềm nhũn: "Thật sự là chịu con ."
Sau khi sư đồ bọn họ xuống nghỉ ngơi, trong doanh trướng yên tĩnh trở .
Kỳ Diên trong lòng áy náy với ân sư.
Trần Lân dẫn Hồ Thuận .
Vì đó Kỳ Diên tìm Ôn Hạ, vẫn mang theo nội thị bên cạnh hầu hạ, đó trực tiếp từ Yên quốc đến chiến trường, Hồ Thuận cũng là hôm nay mới từ kinh thành chạy tới.
Hồ Thuận tình cảnh hiện tại của Kỳ Diên, vô cùng đau lòng, liền lên.
Kỳ Diên nhíu mày, lúc những tiếng lóc thảm thiết . Cảm thấy chút buồn tiểu, bản thể xuống giường, chỉ thể bất đắc dĩ : "Phụ trẫm tiểu."
Hồ Thuận lau khô nước mắt, vội vàng hiệu cho đồ phía cùng tiến lên.
Kỳ Diên kinh ngạc mở to mắt.
Hắn thể tin , hai tay duy nhất thể cử động gần như run rẩy sờ soạng.
Dưới một mảnh ẩm ướt nóng rực, chất lỏng tràn giữa hai chân, mấp máy môi, nước mắt dâng lên khoé mi, ngón tay co giật run rẩy.
Hắn dám tin, suy yếu đến mức ?
Trần Lân từng thấy bộ dạng thất thần tiều tụy của lúc . Một vị đế vương, rõ ràng còn trẻ tuổi oai hùng như , giờ đây chỉ thể kinh ngạc giường, ngây dại mà đau khổ chằm chằm . Trần Lân đoán nguyên nhân.
Trần Lân đành lòng, cúi đầu giải thích: "Vệ lão tiền bối cùng thái y đây chỉ là tạm thời, vốn dĩ thể cường tráng, nhất định sẽ dưỡng long thể."
Trần Lân thể hiện tại chính là thể khống chế việc tiểu tiện, thương nặng, những điều đều là bình thường, đợi đến khi khỏi hẳn sẽ lên, xin nhất định phấn chấn.
còn thể khỏi hẳn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-79.html.]
Hắn là Kỳ Diên, kẻ chỉ ức h.i.ế.p khác, từng khác ức hiếp; kẻ luôn luôn chiến thắng; kẻ trong mắt khinh thường tất cả.
Hắn từng nghĩ đến khi trăm tuổi sẽ c.h.ế.t như thế nào, nhưng từng nghĩ đến sẽ bệnh tật yếu ớt đến mức , sẽ tiểu tiện tự chủ, sẽ ngay cả năng lực tự chăm sóc bản cũng .
Vậy thì kẻ như thể quốc quân, thể thực hiện lời hứa hứa với Ôn Hạ, vì nàng mà đổi, bảo vệ bách tính thiên hạ?
Hồ Thuận quỳ gối bên chân , những lời an ủi ngừng.
Kỳ Diên nhúc nhích, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm đỉnh màn.
Trần Lân xổm giường, bảo Hồ Thuận cùng đồ đỡ Kỳ Diên lên lưng .
Hắn cõng Kỳ Diên ghế thái sư, cẩn thận đỡ dựa lưng ghế.
Hồ Thuận cùng đồ tìm long bào sạch sẽ, vội vàng cho Kỳ Diên, chăn nệm.
"Ra ngoài." Giọng Kỳ Diên khàn khàn.
Ba im lặng lui khỏi doanh trướng, đều vô cùng đau lòng.
...
Ánh hoàng hôn dần dần tan biến trong gió lạnh, màn đêm bao phủ bộ doanh trại, đuốc thắp sáng trong đêm tối.
Ôn Hạ Kỳ Diên chữa trị vết thương xong từ chỗ Tống Cảnh Bình, liền đến thăm. Ít cứu nàng, nàng cũng nên đến xem một chút.
Ôn Hạ đến soái doanh, binh lính hề ngăn cản.
Nàng gặp Trần Lân và Hồ Thuận đang ở cửa.
"Hoàng thượng thương thế nào ?"
Trần Lân cung kính hành lễ: "Không lắm. Hoàng hậu nương nương nếu đến thăm hoàng thượng, xin tự thăm một chút. Chỉ là hiện tại hoàng thượng bất tiện, tính tình thể cũng định như . Nếu thể, mong khuyên nhủ một hai câu, để hoàng thượng đừng nản lòng, an tâm dưỡng thương."
Ôn Hạ gật đầu, nàng Kỳ Diên chỉ thể giường từ chỗ Tống Cảnh Bình và ba sư của .
Nàng bước soái doanh, trong phòng mùi trầm hương nồng nặc. Đi vòng qua bình phong, Kỳ Diên dựa ghế thái sư, ánh mắt vô hồn, tiêu cự, thậm chí ngay cả tiếng bước chân của nàng cũng để ý.
Ôn Hạ từng thấy như , giờ đây thấy cũng thể tiều tụy đáng thương như , nỗi khổ sở trải qua mười ba năm trong lòng dường như giải toả, cũng ngày hôm nay.
nhớ đến đêm qua liều cứu nàng, cả đầy máu, vì nàng mới thương thành như , vai còn gánh vác Đại Thịnh, còn Ô Lỗ bất cứ lúc nào cũng thể tấn công.
Cuối cùng Ôn Hạ vẫn đành lòng, phân biệt nặng nhẹ.
Nàng yên, định mở miệng, Kỳ Diên cuối cùng cũng phát hiện nàng, dường như chút hoảng hốt kéo chặt tấm thảm nhung đầu gối che thể.
Ôn Hạ khẽ nhíu mày, khom hành lễ: "Người... Hoàng thượng thương nặng, thể giúp gì ?"
Kỳ Diên nắm chặt tấm thảm nhung, cánh tay đặt đó: "Thân thể nàng thế nào?"
Tuy rằng Ôn Hạ ngủ một ngày, nhưng thể vẫn mệt mỏi. Ngự y của Kỳ Diên nàng liên tục trúng thuốc mê tổn thương tinh khí, cho dù uống thuốc giải độc cũng cần tĩnh dưỡng nửa tháng, từ từ hồi phục thể lực.
Giờ phút qua mấy doanh trướng thì thể , xa hơn một chút liền thấy mệt mỏi.
Nàng : "Ta , cũng thương." Nàng Kỳ Diên : "Cảm ơn đến cứu ."
Kỳ Diên lặng lẽ Ôn Hạ.
Ánh mắt lưu luyến và nỡ như , nhưng dám để nàng phát hiện.
Hắn đồng ý buông tay , nàng là của Hoắc Chỉ Chu , trong lòng nàng chỉ Hoắc Chỉ Chu. Giờ phút thể mặt chuyện với , là ông trời thương xót .
Trong lư hương bàn, trầm hương tỏa làn khói lượn lờ.
Kỳ Diên cố ý bảo Hồ Thuận đốt nhiều hương hơn, để lộ sự hổ của hiện tại, rõ ràng trong trướng dọn dẹp sạch sẽ, còn chút mùi lạ nào.
Hắn nắm chặt tấm thảm nhung đặt đùi, thể chỉ thể dựa lưng ghế , lưng ghế nhỏ như gần như thể chứa nổi hình cao lớn của , cả chỉ thể mượn lực như , chắc hẳn tiều tụy.
Kỳ Diên để Ôn Hạ thấy bộ dạng hiện tại của .
Nàng yên bàn, mặc bộ quần áo vải thô rộng thùng thình, thắt lưng thắt chặt nhất mà quần áo vẫn còn rộng thùng thình. Bộ quần áo đơn giản của tiểu binh mặc nàng, mà giống như một bộ y phục khác, hề giảm vẻ của nàng.
Mọi chuyện qua cứ như trải qua nhiều năm.
Kỳ Diên mà thấy một tia lo lắng trong đôi mắt hạnh của Ôn Hạ.
Hốc mắt dâng lên cảm giác nóng rực, nhưng chỉ khẽ cúi đầu, một tay giả vờ chỉnh sửa tấm thảm nhung giấu bên , run rẩy ấn bụng, sợ giống như .
Hắn đáng giá.
Có thể thấy nàng còn bằng ánh mắt căm hận như nữa, thể thấy một tia lo lắng trong mắt nàng.
Hắn đáng giá.
Chỉ cần nàng bình an mặt , cho dù cuối cùng nàng sẽ trở về bên cạnh Hoắc Chỉ Chu, chỉ cần nàng bình an vô sự.
Thân thể của đổi lấy những điều , đủ .
Kỳ Diên đưa tay lấy trúc giản bàn, coi như phê duyệt tấu chương, giấu tình cảm dịu dàng trong lòng, nhạt giọng : "Nàng nghỉ ngơi , trẫm xem công vụ."
cho dù giơ cánh tay dài cũng thể với tới trúc giản bàn.
Cả đều dựa lưng ghế, căn bản thể di chuyển về phía .
Ôn Hạ cúi , cầm lấy trúc giản, vòng qua bàn đưa hai tay về phía .
Nàng cúi đầu, Kỳ Diên len lén nàng, khi nàng ngẩng đầu lên thì nhanh chóng nhận lấy trúc giản, cố gắng giấu bàn tay đang đau đớn co giật tấm thảm nhung, nhận lấy trong tay.
Ôn Hạ rời .
Kỳ Diên nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Nàng ngoài ."
"Người vì cứu mà thương, cần giúp đỡ gì, thể ở ."
"Thân thể nàng còn khỏe, trẫm cần nàng ở đây."
Ôn Hạ khựng một chút: "Vệ lão long thể tổn thương nghiêm trọng, đây ông cũng từng gặp trường hợp tương tự, vị kiếm khách vượt qua. Người thủ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, thua kém nhiều kiếm khách lợi hại, nay Vệ lão , vạn quân đồng lòng. Trước đây từng thua những kiếm khách đó, về cũng sẽ ."
Kiếm khách.
Kỳ Diên nắm chặt lấy trúc giản trong tay.
Hắn về thể nào kiếm khách lợi hại như nữa .
"Nàng lui ." Giọng khàn khàn, dám Ôn Hạ.
Ôn Hạ hành lễ với , xoay rời .
Kỳ Diên bóng lưng mảnh mai của nàng biến mất, bên cạnh lưu một chút hương thơm thoang thoảng của hoa lan nàng.
Hắn vươn tay nắm lấy chút hương thơm , trúc giản lăn xuống, lúc mới thấy chiếc khăn tay Ôn Hạ đánh rơi.
Kỳ Diên vươn tay lấy, loảng xoảng một tiếng ngã xuống khỏi ghế.
Xương sống đau nhói, sấp đất, vành mắt đỏ hoe chiếc khăn tay thêu hoa ánh trăng rõ ràng ở ngay mắt, dùng hết sức bò tới, cuối cùng cũng nắm nó trong tay.
Tiếng loảng xoảng khiến Ôn Hạ còn xa vội vàng .
Nàng chút kinh ngạc, chạy tới. dư độc trong hết, đoạn đường ngắn ngủi khiến nàng thở hổn hển, đưa tay đỡ lấy cánh tay Kỳ Diên.
Kỳ Diên giấu chiếc khăn tay , rụt tay khỏi tay nàng.
"Nàng đừng quản ."
"Ta đỡ nổi , gọi Trần thống lĩnh..."
"Nàng lui , Hạ Hạ, nàng lui ngoài."
Kỳ Diên sấp đất, vùi mặt thật sâu đôi giày thêu chỉ vàng móc rách của nàng khi chạy trốn đêm qua.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Có giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt .
"Coi như cầu xin nàng, nàng lui ."
Nàng lui về vài bước, cuối cùng cũng rời khỏi doanh trướng.
Trần Lân và thị vệ tới đỡ dậy, cánh tay cường tráng của họ dễ dàng đưa trở giường.
Kỳ Diên giường, ôm chặt chiếc khăn tay trong lòng, nhắm mắt .
Giọt nước mắt ướt sống mũi cao thẳng của .
Bên ngoài lều gió lạnh gào thét, đêm dài của , khó khăn như ...