Dù  vị công công  trông vẫn  lo lắng.
 
Mộc Cẩm thầm xin  trong lòng,   tủm tỉm bước tới.
 
Y vỗ nhẹ lên vai cung nhân,  sang  với Sùng Minh chân nhân: “Sư phụ,   đến .”
 
“Xin  đừng trách cứ vị công công ,   chăm sóc  tử  chu đáo. Chỉ là  tử ham chơi, tự ý trốn ,  liên quan gì đến vị công công  ạ!”
 
Sùng Minh chân nhân  , gật đầu  vẻ cao thâm : “Vi sư tất nhiên là hiểu,  phiền vị công công .”
 
Dứt lời, quốc sư cùng Mộc Cẩm bước lên chiếc xe bò cũ kỹ, rời khỏi hoàng cung.
 
Trên đường về Sùng Minh chân nhân  Mộc Cẩm đang  trong xe, ánh mắt chằm chằm   với nụ  khó hiểu,  khỏi xoa xoa thái dương, đổ mồ hôi lạnh.
 
Ông thử dò hỏi: “Không  thượng tiên    cung  việc gì quan trọng? Nếu  chỗ nào cần tiểu nhân giúp đỡ, xin cứ .”
 
Mộc Cẩm  , nụ   càng thêm dịu dàng. Y gật đầu với quốc sư, : “Sư phụ quả nhiên là  thấu tỏ  việc.”
 
“Hôm nay  trong cung gặp  một đứa trẻ  thú vị, tên là Mạc Chước. Trong tương lai  nhất định sẽ kế thừa đại thống của Tây Lăng.”
 
“Ngài  là Tam hoàng tử Mạc Chước?” Sùng Minh chân nhân  xong lập tức lộ  vẻ mặt kinh ngạc.
 
Sùng Minh chân nhân nhíu chặt lông mày, : “Chính là lúc   từng bói toán khi Tam hoàng tử  sinh , vị hoàng tử  chính là hung tinh giáng thế! Chẳng lẽ là lão phu đạo hạnh  đủ,  đoán sai ?”
 
Nghĩ đến đây, Sùng Minh chân nhân trong lòng  khỏi hoảng sợ.
 
Mỗi khi hoàng tử  công chúa  đời, Văn Đế đều mời ông đến để bói toán vận mệnh cho những đứa trẻ hoàng tộc.
 
Lúc  khi bói toán  Tam hoàng tử là hung tinh giáng thế, ông cũng kinh hãi suốt một thời gian dài.
 
Chỉ là Sùng Minh chân nhân  rằng  phận  đẻ của Tam hoàng tử vốn thấp kém, nếu  thêm cái mác hung tinh giáng thế, chỉ sợ cuộc đời  bé sẽ càng thêm gian nan.
 
Nghĩ đến Mạc Chước còn nhỏ tuổi, ông  đành lòng để   chịu thêm khổ cực.
 
Vì thế ông  lặng lẽ che giấu chuyện , chỉ âm thầm mở đàn cầu phúc cho  bé.
 
Không ngờ hôm nay, chính     thượng tiên  rằng Tam hoàng tử sẽ trở thành vị vua tương lai của Tây Lăng.
 
Như  chẳng  lúc    bói toán sai,  lỡ mất vận mệnh của đối phương?
 
Mộc Cẩm  thần sắc của Sùng Minh chân nhân, đoán  ngay những suy nghĩ trong lòng ông.
 
Y cảm kích  sự thương tiếc mà quốc sư dành cho Mạc Chước, nên mỉm  giải thích: “Sư phụ  hề đoán sai.”
 
“ hung tinh giáng thế thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-4-2.html.]
 
“Nếu tất cả   đều phó mặc cho  phận, thì    câu ‘ định thắng thiên’? Tu giả tuy thuận theo ý trời, nhưng khi cần thiết, cũng  thể nghịch thiên mà !”
 
Sùng Minh chân nhân  những lời , trong lòng run lên, nghĩ đến những lời đồn về lôi kiếp, gông cùm, xiềng xích, nhưng tất cả đều là để đột phá giới hạn của bản .
 
Mỗi  lôi kiếp,   đều là một  nghịch thiên sửa mệnh ?
 
Ông lập tức kích động, chắp tay  một đại lễ với Mộc Cẩm, cảm kích : “Tiểu nhân thụ giáo!”
 
Thấy Sùng Minh chân nhân thông suốt, Mộc Cẩm cảm thấy hài lòng, liền nghiêng   gần, nhẹ nhàng gõ một cái  giữa trán ông.
 
Đầu ngón tay y lóe lên một điểm sáng màu xanh lục, biến mất ngay giữa trán Sùng Minh chân nhân.
 
Trong thức hải của Sùng Minh chân nhân, một bộ công pháp tu hành  xuất hiện.
 
Nhận  sự chỉ điểm như , Sùng Minh chân nhân lập tức kích động  quỳ lạy Mộc Cẩm, nhưng   y ngăn .
 
Mộc Cẩm tùy ý phất tay, khẽ  : “Đây là cơ duyên của ngươi.”
 
“Chỉ là  thấy vị thái phó dạy dỗ Tam hoàng tử cũng chẳng mấy dụng tâm.”
 
“Xem  về phương diện , vẫn  nhờ ngài lão nhân gia phí tâm .”
 
“Tuy nhiên về chuyện Mạc Chước sẽ kế thừa đại thống,  mắt  cần nhắc đến với bất kỳ ai, cũng đừng để  khác chú ý, chỉ cần chuyên tâm dạy dỗ  cho  bé là .”
 
Sùng Minh chân nhân   vội vàng gật đầu đồng ý, dù  hiểu vì   thể tiết lộ  mệnh tương lai của Mạc Chước, nhưng thượng tiên  lên tiếng, ông sẽ  theo.
 
Điều khiến Sùng Minh chân nhân càng thêm nghi hoặc chính là hệ thống trong thức hải.
 
Vốn dĩ,   một tiểu  như Sùng Minh chân nhân, việc dìu dắt mục tiêu chỉ là chuyện trong nháy mắt.
 
003 thực sự  hiểu tại  ký chủ  lập tức để quốc sư  tay.
 
“Ta  vì  vượt qua muôn vàn khó khăn mới đến  nơi . Dù   thể cuối cùng chúng  sẽ chẳng thu  kết quả gì, nhưng nếu cứ khoanh tay   mà để   ,     thể cam lòng !”
 
Không ngờ rằng lời lẩm bẩm của nó   ký chủ  thấy.
 
Nghe  câu trả lời của đối phương, liên tưởng đến tuổi tác hiện tại của Mạc Chước, 003  khỏi trợn mắt há hốc miệng, lộ  vẻ mặt ngạc nhiên.
 
Nhìn thấy 003 hiếm khi  ngốc nghếch như , Mộc Cẩm chỉ  lắc đầu.
 
Ngay  đó, ánh mắt y trở nên vô cùng kiên định, nhẹ giọng : “Yên tâm ,  sẽ   tay với một đứa trẻ,  sẽ đợi  lớn lên.”
 
“Nếu hiện tại cuộc đời   tràn ngập bóng tối, thì từ nay về ,  sẽ trở thành ánh sáng trong sinh mệnh của .”