Huyền Thanh Quan   là nơi hẻo lánh, nên chiếc xe bò kéo Mộc Cẩm và Sùng Minh chân nhân  bao lâu  về đến nơi.
 
Sau đó Mộc Cẩm  giải đáp một  nghi vấn về tu hành cho Sùng Minh chân nhân, coi như là đền đáp sự giúp đỡ của ông.
 
Bên , khi hoàng hôn buông xuống, Mạc Chước cũng từ giáo trường trở về tẩm điện.
 
Trong vòng một năm ngắn ngủi, những vị hoàng tử khác  lượt qua đời.
 
Hiện tại, Ngũ hoàng tử Mạc Đôn mới chỉ năm tuổi,  cần đến giáo trường luyện tập võ nghệ. Không  những   khinh nhục , cuộc sống của Mạc Chước   hơn  nhiều.
 
Tuy nhiên khi từ giáo trường trở về,  vẫn  thường xuyên đối mặt với  phụ nữ .
 
Mỗi khi Linh phi tâm tình  vui hoặc  các phi tần khác chế nhạo, nàng  tìm đến  để trút giận.
 
Quả nhiên khi   về đến tẩm cung, Linh phi  đợi sẵn ở đó.
 
Nhìn thấy cây thước dày trong tay nàng, Mạc Chước  rằng hôm nay    thể tránh khỏi một trận đòn.
 
Dù là đánh đập  nhục mạ, dù  quá quen thuộc, Mạc Chước vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó để thỏa mãn.
 
Vì  khi thấy cung nhân đóng cửa ,   hề phản kháng, chủ động quỳ xuống đất.
 
Hắn  rằng, càng kêu đau  cố chạy trốn,  phụ nữ  sẽ càng đánh đập tàn nhẫn hơn. Thà rằng nhẫn nhịn một  cho xong.
 
Linh phi  thấy Mạc Chước ngoan ngoãn như ,  mặt lộ  nụ  ác độc.
 
Cây thước trong tay nàng hung hăng quất lên  đứa trẻ.
 
Nghĩ đến những lời Đức phi,  của Ngũ hoàng tử   với  hôm nay, trong lòng Linh phi tràn đầy hận ý đối với Văn Đế Mạc Diệp Lương.
 
Những vết thương đó chỉ để    Mạc Chước,  lớp quần áo thường ngày nên  khác khó lòng phát hiện.
 
Sau một hồi  đứa trẻ đẫm mồ hôi nhưng vẫn  hề rên rỉ, chỉ im lặng chịu đựng, Linh phi càng cảm thấy  còn hứng thú.
 
Chờ đến khi đối phương cuối cùng  chịu nổi, ngã xuống đất trong tê liệt, nàng mới hừ lạnh một tiếng, ném cây thước xuống đất,  bước  khỏi tẩm cung.
 
“Tự thu dọn .”
 
Giọng  sắc lạnh vang lên bên tai, cánh cửa tẩm điện  một  nữa mở , bên ngoài trời  tối đen như mực.
 
Linh phi nhanh chóng rời ,  hề để ý đến đứa trẻ đang   đất,  đầy thương tích.
 
Những chuyện như thế  thường xuyên xảy , các cung nhân cũng chỉ im lặng  trong sân, giả vờ như chẳng  thấy gì.   ai nhận , khi cánh cửa tẩm điện đóng , đứa trẻ   đất , trong đôi mắt bỗng bừng lên một tia hận ý khắc cốt.
 
 Mạc Chước  từng cũng vô cùng khao khát tình thương của .
 
Nhìn những hoàng tử khác  mẫu phi ôm ấp vỗ về,  cũng từng hy vọng rằng một ngày nào đó,  sẽ nhận  sự quan tâm và yêu thương từ mẫu phi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-5-1-bao-quan-vs-quoc-su-5.html.]
 qua nhiều năm như ,   sớm  thấu tất cả.
 
Người phụ nữ  đối với  chẳng  chút tình thương nào,  chỉ là công cụ để nàng trút giận mà thôi.
 
Nắm chặt nắm tay, cố nén cơn đau ở lưng, Mạc Chước  dậy, gian nan bò lên từ mặt đất.
 
Hắn ngã vật xuống giường, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như một con sói đang ngủ đông  thảo nguyên, tùy thời  thể thức tỉnh.
 
Mạc Chước , hiện tại  còn nhỏ,   nhẫn nhịn.  một ngày nào đó,  sẽ trả  những đau khổ  gấp mười, gấp trăm .
 
Một lúc , cánh cửa phòng  mở , một cung nhân bưng khay thức ăn bước , đặt xuống  lập tức rời .
 
Nằm  giường, Mạc Chước thậm chí  cần  cũng   bàn  những gì.
 
Mùi thơm nồng đậm của thịt xông  mũi, nhưng chỉ khiến đứa trẻ cảm thấy buồn nôn.
 
Liếc  đầy bàn thức ăn mặn,  tiếng cửa phòng đóng ,  ánh đèn mờ ảo, đứa trẻ cảm thấy  như một con ch.ó  nhốt trong lồng sắt.
 
Sau một buổi chiều mệt mỏi ở giáo trường,  về đến tẩm cung,    đánh đập.
 
Lúc , bụng Mạc Chước  đói cồn cào.     đụng  đống thức ăn  bàn, những món dầu mỡ đó ăn  chỉ khiến vết thương   thêm khó chịu.
 
Hơi khép mi mắt, Mạc Chước với tay  trong chăn, lấy  một gói giấy nhỏ  giấu kín từ .
 
Mở , bên trong lặng lẽ  hai miếng bánh sữa.
 
Đó là ban ngày Mộc Cẩm đưa cho ,  tiếc  ăn hết, cố ý để  hai miếng.
 
Hương thơm ngọt ngào của bánh sữa tan chảy  đầu lưỡi, khiến đứa trẻ gần như quên  nỗi đau  .
 
 ngay  đó, trong lòng   trào dâng một nỗi buồn sâu thẳm.
 
Hắn cảm thấy,  lẽ đây là chút ngọt ngào cuối cùng mà   thể nếm  trong tẩm cung .
 
Bên ,  khi giải đáp xong những thắc mắc của Sùng Minh chân nhân, Mộc Cẩm mới nhận  bên ngoài trời  tối đen.
 
Trở  phòng cũng   việc gì , Mộc Cẩm lập tức yêu cầu hệ thống truyền hình ảnh từ phía Mạc Chước.
 
Y  thấy đứa trẻ nhỏ của  một  lẻ loi trong phòng,  co ro  giường như  ngủ say.
 
Ánh nến mờ ảo chiếu lên khuôn mặt gầy gò của đứa trẻ. Khi ngủ, khuôn mặt của   còn vẻ đề phòng, cuối cùng cũng lộ  nét ngây thơ phù hợp với tuổi tác khiến cho lòng Mộc Cẩm mềm nhũn.
 
 chỉ  một lát, Mộc Cẩm  cảm thấy bồn chồn.
 
Trước đây, khi còn cách xa Mạc Chước, g  thể nhẫn nại.  giờ y  đến đô thành,  khó khăn lắm mới gặp  đứa trẻ,   y  thể cam tâm chỉ  qua hệ thống?
 
Sau một chút cân nhắc, Mộc Cẩm  dậy,   một lời mà bước thẳng về phía cửa.