003  thấy động tác của Mộc Cẩm liền đoán  y định  gì. Vội vàng nhắc nhở: “Ký chủ, hiện tại trong cung  đóng cửa .”
 
“Ta .” Mộc Cẩm  để ý, gật đầu  tủm tỉm . “Yên tâm, chỉ là lẻn  cung thôi.”
 
“Hơn nữa,    còn  ngươi ? Với một trợ thủ đắc lực như 003 giúp  quan sát xung quanh,  chắc chắn sẽ   phát hiện!”
 
Nghe Mộc Cẩm  , 003 những lời khuyên can vốn định thốt  liền  nghẹn  trong cổ họng. Nếu   lông tóc của nó màu đen, chắc chắn Mộc Cẩm sẽ  thấy mặt nó đỏ bừng.
 
Bị Mộc Cẩm vài câu khích lệ, 003 lập tức dồn hết tinh thần, triển khai hệ thống, âm thầm thề sẽ bảo vệ an  cho ký chủ.
 
Vì thế, một  một hệ thống lặng lẽ lợi dụng bóng đêm lẻn  hoàng cung.
 
Mộc Cẩm dáng  linh hoạt,   sự trợ giúp của 003, nên dễ dàng né tránh  những thị vệ tuần tra.
 
Những cung nhân trong tẩm điện cũng quen thói lười biếng, đều  Mộc Cẩm nhẹ nhàng tránh qua.
 
Chẳng tốn nhiều công sức y  lẻn   phòng của Mạc Chước.
 
Nhìn đống thức ăn dầu mỡ  bàn dường như  hề  động đến, Mộc Cẩm nhíu mày. Những món ăn   là thịt cá, thậm chí chẳng  một chút rau xanh nào.
 
Mỗi bữa ăn đều ăn những thứ như ,   cơ thể Mạc Chước  thể khỏe mạnh ?
 
Quay đầu  đứa trẻ đang   giường dường như  ngủ say, Mộc Cẩm đau lòng tiến  gần,  chạm  khuôn mặt đứa trẻ.
 
Ai ngờ  kịp chạm , y   thấy tiếng động từ cửa.
 
Mộc Cẩm vội vàng trốn  bình phong, ngay  đó thấy cánh cửa mở .
 
Hai cung nhân  cần xin phép liền bước  phòng,  thấy thức ăn  bàn  động đến, liền thuận tay dọn dẹp, mang khay thức ăn   ngoài.
 
Những món ăn đó chỉ cần hâm nóng  một chút, sẽ   bụng ai, đương nhiên  cần  .
 
Đứa trẻ  giường dường như   phản ứng gì khi cung nhân dọn thức ăn, nhưng Mộc Cẩm  rằng Mạc Chước  tỉnh.
 
Bởi vì y cảm nhận  nhịp thở của đứa trẻ đột nhiên  đổi.
 
Khi cánh cửa đóng , Mộc Cẩm  lén lút xuất hiện, tiến  gần đứa trẻ  giường.
 
Quả nhiên ngay khi y sắp chạm  Mạc Chước bỗng mở mắt,  bật dậy.
 
Đôi mắt cảnh giác của đứa trẻ  chằm chằm    mặt, tay cầm một con d.a.o nhỏ che  ngực.
 
Khi nhận    mặt là Mộc Cẩm, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Chước chợt chuyển sang kinh ngạc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-5-2.html.]
Mộc Cẩm thấy , nở một nụ  tươi sáng với đứa trẻ,  đó nhanh chóng  tay, nhẹ nhàng gõ  cổ tay .
 
Mạc Chước chỉ cảm thấy cổ tay  tê rần, con d.a.o trong tay liền  đối phương gạt sang một bên.
 
Vừa định lên tiếng,    Mộc Cẩm bịt kín miệng, trong miệng còn  nhét  một thứ gì đó.
 
Cảm nhận  vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, Mạc Chước tròn xoe mắt.
 
“Là độc dược đó” Mộc Cẩm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội  với đứa trẻ.
 
Mạc Chước  , đồng tử đột nhiên co rụt ,   cứng đờ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
 
 ngay  đó,   mặt  đột nhiên buông lỏng sự kiềm chế với .
 
Mộc Cẩm  xuống bên cạnh, bắt đầu   thành tiếng.
 
Nhìn đối phương  đến chảy nước mắt, Mạc Chước mới nhận    lừa.
 
Hắn tức giận đẩy Mộc Cẩm một cái, ánh mắt đầy oán hận  kẻ đang   mặt.
 
Mộc Cẩm chỉ  phía cửa, ý nhắc nhở rằng bên ngoài vẫn còn thị vệ và cung nhân,  nhẹ nhàng thở dài.
Y nghiêng   gần, khẽ hỏi: “Bạn nhỏ, kẹo ngon ?”
 
Mạc Chước hầm hừ, trừng mắt liếc Mộc Cẩm một cái,  nhổ viên kẹo trong miệng , nhưng vị ngọt ngào  khiến   chút luyến tiếc.
 
Cuối cùng  quyết định  đầu ,  thèm để ý đến kẻ  chơi khăm .
 
Mộc Cẩm  đứa bé  cái má phúng phính vì ngậm kẹo, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.
 
Không nhịn , y nhẹ nhàng chọc  má , thành công thu hút sự chú ý của Mạc Chước.
 
Biết  vẫn còn giận, Mộc Cẩm vội vàng lấy lòng, nhẹ nhàng vỗ về vai đứa nhỏ . Khẽ : “Đừng giận nữa,  nãy chỉ là đùa thôi mà.”
 
Thấy Mạc Chước  đầu  thèm  , Mộc Cẩm liền dày mặt tiến  gần.
 
Cuối cùng, khi Mộc Cẩm  ngừng xin ,  hết lời  ý , Mạc Chước mới mím môi, nhíu mày đáp: “Lần    như  nữa.”
 
Mộc Cẩm  Mạc Chước giống như một tiểu đại nhân đang giáo huấn , trong lòng lâng lâng.
 
Bề ngoài y lập tức gật đầu liên tục, mặt nghiêm túc đáp: “Vâng. Tuân lệnh!”
 
Dù  đối phương chỉ đang giả vờ nghiêm túc, nhưng Mạc Chước vẫn hài lòng với câu trả lời của Mộc Cẩm,  mặt cuối cùng cũng nở một nụ .