Thấy tiểu hài nhi  còn tức giận, Mộc Cẩm khẽ mỉm , đưa tay lên chọc nhẹ  má . Y  để ý đến ánh mắt trừng trừng của đối phương, tự nhiên cầm lấy thanh chủy thủ    ném sang một bên, đưa lên ngắm nghía.
 
Ngay từ đầu, Mộc Cẩm  để ý đến thanh chủy thủ . Nó hẳn là vật dụng mà đứa nhỏ  thường dùng khi luyện tập ở giáo trường, gần gũi với  nhưng  từng  mài sắc. Chỉ là   từ lúc nào,   lén mang nó về tẩm cung.
 
Một thanh chủy thủ   mài sắc chẳng  sức sát thương gì, cầm trong tay chắc chỉ để tìm chút an tâm mà thôi. Mạc Chước liếc  Mộc Cẩm đang chăm chú ngắm nghía thanh chủy thủ, trong lòng tự hỏi vì     đến tẩm cung của  hai  trong một ngày.
 
Chẳng lẽ đối phương  tin  tiết lộ đường  mà vẫn  tìm  quốc sư đại nhân, nên đêm đến  lẻn  cung để tìm chìa khóa? Hay là vì kẹt  trong cung  tìm  lối  nên   tìm ?
 
Nhìn vẻ mặt vô tư  chút lo lắng của Mộc Cẩm, Mạc Chước càng nghĩ càng thấy khả năng   cao. Nếu   thật sự là đồ  của quốc sư, thì việc để y trốn trong cung cả đêm cũng chẳng  gì đáng ngại.
 
Nghĩ   liền   hướng về phía Mộc Cẩm.   kịp mở miệng, Mộc Cẩm  đột ngột kéo cổ áo  .
 
Vừa lúc     về phía , Mộc Cẩm chợt nhận   cổ   một vết thương nhỏ đang lan rộng. Quả nhiên khi kéo cổ áo xuống, y thấy  lưng đối phương chi chít những vết roi đánh.
 
Những vết thương đó rõ ràng là mới, tuy  chảy m.á.u nhưng sưng đỏ một cách bất thường. Không  lúc  đánh đứa nhỏ    chịu đau đớn đến mức nào.
 
Mộc Cẩm  ngờ rằng chỉ vì  vắng mặt một lát để bàn bạc với Sùng Minh chân nhân, đứa nhỏ nhà     khác  tổn thương. Y lập tức căm phẫn đến nghiến răng tức giận.
 
Những vết thương   thể nào là do luyện võ ở giáo trường mà . Không cần suy nghĩ sâu xa, Mộc Cẩm cũng    tay chính là ai.
 
Cái  phụ nữ đáng c.h.ế.t !
 
Hận ý trong lòng Mộc Cẩm dâng trào, suýt nữa bộc lộ  ngoài, nhưng khi y  thấy ánh mắt đầy hoảng hốt và khó xử của  vì bí mật  phát hiện, y lập tức lấy  bình tĩnh.
 
Không để ý đến sự phản đối của Mạc Chước, Mộc Cẩm nhẹ nhàng nhưng kiên quyết ôm   lòng. Y cúi đầu, che giấu  sự tàn nhẫn trong ánh mắt,  từ trong n.g.ự.c lấy  lọ thuốc trị thương mà y luôn mang theo bên .
 
Mở nắp lọ , y lấy một ít thuốc mỡ, khẽ : "Nhịn một chút nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-6-1-bao-quan-vs-quoc-su-6.html.]
 
Hít một  thật sâu, y cố gắng kìm nén đôi tay đang run rẩy, nhẹ nhàng thoa thuốc lên những vết thương của . Cảm nhận  cơ thể Mạc Chước cứng đờ khi  chạm , Mộc Cẩm đau lòng nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ về, khẽ chạm lên trán  như một cách an ủi.
 
Có lẽ là cảm nhận  thiện ý của Mộc Cẩm, tiểu hài nhi trong lòng n.g.ự.c cũng  còn phản kháng, ngoan ngoãn để cho y chăm sóc. Mạc Chước   gì, cũng  kêu đau, chỉ là khi thuốc mỡ thấm  vết thương gây  cảm giác đau đớn,  mới nhịn   run nhẹ  hình.
 
 Mộc Cẩm    thấy đối phương ngoan ngoãn như . Một đứa trẻ ở tuổi , vốn nên bướng bỉnh, nghịch ngợm. Y thà rằng Mạc Chước  lóc, kêu đau với , còn hơn là  thấy  ẩn nhẫn chịu đựng,    giống một đứa trẻ bình thường.
 
Mộc Cẩm cảm thấy lòng  như  ai bóp nghẹt, đau đến mức khó thở. Lọ thuốc trị thương  vốn là y mang theo để dành cho Mạc Chước, phòng khi   thương trong lúc luyện võ ở giáo trường. Đây là loại thánh dược chữa thương,  đây y  cố ý xin từ Sùng Minh chân nhân, nhưng  ngờ   dùng đến sớm như .
 
Lúc ,  khuôn mặt Mộc Cẩm  một chút biểu cảm, chỉ  đôi môi khẽ mím  thành một đường thẳng. Chỉ khi tận mắt  thấy những vết thương   tiểu hài nhi, y mới thực sự hiểu  sự tàn nhẫn của Linh phi. Đối diện với một đứa trẻ mới tám tuổi,   một    thể nhẫn tâm  tay như ?
 
Thuốc mỡ mát lạnh từ từ thấm  các vết thương, Mạc Chước  thể cảm nhận   ấm từ lòng bàn tay của Mộc Cẩm. Rất nhanh, những vết đau rát do roi quất  dịu  phần nào. Nhìn lọ thuốc quý giá  từ ngọc bạch ngọc ,  liên tưởng đến  phận của Mộc Cẩm, Mạc Chước  rằng loại thuốc  chắc chắn   thứ tầm thường.
 
 đem thứ thuốc quý như  dùng cho , y  đau lòng ?
 
Vì     một ngày hai  xuất hiện  mặt   đối xử với   như ? Mạc Chước  khỏi thắc mắc.
 
Một lúc lâu  Mộc Cẩm mới thoa xong thuốc lên những vết thương của tiểu hài nhi. Y nhẹ nhàng lau mồ hôi  thái dương Mạc Chước,  ôm   lòng, từ từ vuốt ve gáy của . Hai  cứ thế lặng lẽ ôm ,  ai  gì.
 
Nhìn Mộc Cẩm vốn là một  nhanh nhẹn, hoạt bát, bỗng nhiên trở nên trầm lặng như , Mạc Chước trong lòng cũng  chút bối rối. Sống trong cung nhiều năm,   quá quen với sự lạnh nhạt và thói đời nóng lạnh, nhưng  mặt thiếu niên ,   cảm thấy khó hiểu. 
 
Bản năng mách bảo  rằng Mộc Cẩm đang buồn khổ.  vì   buồn khổ? Có  vì  thấy những vết thương    ?
 
Đây là hoàng cung, nơi mà bất kỳ ai  thấy   thương, phản ứng đầu tiên đều sẽ là lo sợ rằng   đắc tội với ai đó  ,  tìm cách tránh xa. Hoặc giống như những cung nhân khác,  ngơ coi như  thấy. 
 
Vậy tại  Mộc Cẩm   tìm cớ rời , mà còn vội vàng thoa thuốc cho , thậm chí còn đau lòng vì ? 
 
Dù cảm thấy suy nghĩ của   phần buồn , nhưng Mạc Chước vẫn cảm nhận  rõ ràng rằng thiếu niên  mặt đang thực sự đau lòng vì .