Cầm chiếc thìa  mặt, Mạc Chước múc một muỗng canh gà đưa  miệng. Hương vị thơm ngon đến mức khiến  suýt nữa bật . 
Như thể một cánh cửa cảm xúc  mở , tiểu hài nhi  còn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, lão luyện như  nữa.  vội vàng dùng thìa như một đôi đũa, ôm lấy chiếc bình  mặt và bắt đầu ăn ngấu nghiến. 
“Ăn chậm thôi nào.” Mộc Cẩm  xuống bên cạnh Mạc Chước, ánh mắt dịu dàng. 
Nhìn tiểu hài tử vứt bỏ hết vẻ ngoài thành thạo, lạnh nhạt thường ngày, giờ chỉ còn  dáng vẻ ăn uống vội vã, Mộc Cẩm khẽ thở dài. 
Trong lòng  thầm nghĩ, từ nay về  mỗi bữa ăn,  nhất định sẽ để  no bụng. Dù  Mạc Chước cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi. Hắn  hiểu cách tự bảo vệ  trong chốn thâm cung, nhưng lòng  và tham vọng của  liệu   bao nhiêu? 
Những gì  khao khát, chẳng qua chỉ là một bữa cơm no và một chút yêu thương.  Thế mà ngay cả những mong  nhỏ nhoi đáng thương  cũng   đáp ứng. 
Nghĩ đến đây lòng Mộc Cẩm càng thêm chua xót. Y chỉ trách  đến quá muộn, để tiểu hài nhi  chịu nhiều khổ cực như . 
Tẩm điện của Mạc Chước cách gian bếp nhỏ  xa. Sau khi xác định vị trí nhờ hệ thống 003, Mộc Cẩm  tự  tìm đến đó. 
Nhìn thấy  nhiều đồ ăn thừa, dù là đồ còn sót , nhưng trong tình cảnh hiện tại, y  thể quá kén chọn. 
Y chọn một ít món dễ tiêu hóa và  lợi cho vết thương, kết hợp giữa chay và mặn, sắp xếp gọn gàng. 
Sau đó y hâm nóng nửa phần canh gà còn  trong bếp và vội vã  trở về. 
Phải  rằng việc mang theo những thứ  leo qua cửa sổ thật sự khiến Mộc Cẩm tốn  ít công sức. 
May mắn  y  đựng tất cả đồ ăn trong bình, nên   đổ  ngoài. 
Chẳng mấy chốc, đồ ăn  bàn  biến mất  .
Vuốt nhẹ chiếc bụng no căng, Mạc Chước cảm thấy   lâu lắm  mới  ăn no như . 
May mà đồ ăn mà đối phương mang đến  quá nhiều, nếu   chắc chắn sẽ ăn đến mức  thể nhúc nhích nổi. 
Mộc Cẩm  thấy bụng Mạc Chước tròn vo, khóe miệng  khỏi nhếch lên một nụ  dịu dàng. 
Y khẽ vận dụng một chút năng lượng của , giúp tiểu hài nhi xoa dịu cảm giác khó chịu trong bụng. 
Năng lượng  thể sử dụng trong tiểu thế giới   nhiều, dù 003 cảm thấy cách dùng  của Mộc Cẩm  lãng phí, nhưng khi liên quan đến mục tiêu của y, hệ thống vẫn khôn ngoan chọn cách im lặng. 
Đợi đến khi nét mặt Mạc Chước dần thư giãn, Mộc Cẩm  rằng đứa nhỏ   tiêu hóa kha khá . 
Y  một  nữa bế Mạc Chước lên, bỏ qua sự phản đối chẳng đáng bao nhiêu của tiểu hài nhi,  đặt  lên giường. 
Cơ thể nhỏ nhẹ của Mạc Chước khiến Mộc Cẩm cảm thấy việc bế  thật dễ dàng, dù bản  y cũng chỉ là một thiếu niên. 
Cẩn thận đắp chăn cho   giường, Mộc Cẩm dặn dò Mạc Chước hãy nghỉ ngơi sớm. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-7-1-bao-quan-vs-quoc-su-7.html.]
Sau đó y   bàn, dọn dẹp  thứ gọn gàng  lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hai chiếc bình gốm  tất nhiên   trả về chỗ cũ,  dấu vết ở phòng bếp cùng tẩm điện cũng cần  xóa sạch. Nếu để  trong phòng, ngày hôm  chắc chắn sẽ  các cung nhân phát hiện. 
Mạc Chước cũng đoán  Mộc Cẩm đang  gì. 
Sau khi chứng kiến võ nghệ của Mộc Cẩm,   rằng đối phương  thể dễ dàng di chuyển trong hoàng cung  ban đêm mà   phát hiện, nên cũng  ngăn cản, chỉ lặng lẽ   cửa sổ chờ đợi Mộc Cẩm trở về. 
  , thời gian chờ đợi dường như lâu hơn cả lúc  khi Mộc Cẩm  lấy đồ ăn. 
Mạc Chước   giường chờ đến mơ màng, dù sắp chìm  giấc ngủ nhưng vẫn  chịu nhắm mắt. 
Hắn cứng rắn  chờ đợi Mộc Cẩm, dường như chỉ khi  thấy đối phương trở về,  mới  thể yên tâm. 
Một lúc lâu  Mộc Cẩm mới  trở  phòng. 
Nhìn thấy tiểu hài nhi đôi mắt  díp  nhưng vẫn cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ để chờ , lòng Mộc Cẩm  khỏi mềm , cảm xúc dâng trào. 
Y nhẹ nhàng cởi giày và áo ngoài  lên giường, chui  trong chăn. 
Nhận thấy rõ ràng   thu, nhưng chăn trong tẩm điện vẫn   đổi sang loại dày hơn. 
Không để ý đến sự giãy giụa nhẹ của tiểu hài nhi, Mộc Cẩm tự nhiên ôm lấy   lòng. Cẩn thận tránh vết thương  miệng của Mạc Chước, Mộc Cẩm vuốt ve mái tóc , khẽ : “Ngủ .” Rồi nhắm mắt . 
Còn Mạc Chước, đột nhiên  ôm chặt  lòng,   cứng đờ. 
Hắn cố gắng vùng vẫy đôi chút, nhưng nhận  sức lực của   thể nào lay động  đối phương, đành bất đắc dĩ từ bỏ, ngoan ngoãn  yên.
Buông lỏng bản  dựa   mà  mới quen  trong ngày đầu tiên, Mạc Chước dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả. Hóa   ôm  lòng và ru ngủ là như thế  ?
Hóa    khác quan tâm và chăm sóc  mang đến cảm giác lạ lùng đến . Trong lòng   ngọt ngào  xao xuyến, khó lòng diễn tả thành lời.
Không thể  là kỳ lạ, nhưng tiểu hài nhi cảm thấy  chút bối rối, đồng thời   thể kìm lòng mà lưu luyến nó.
Những trải nghiệm hôm nay đối với Mạc Chước mà  thật sự  mới mẻ. Vòng tay của đối phương ấm áp đến lạ, xua tan  cái lạnh lẽo của tiết trời mùa thu.
Trên  Mộc Cẩm  một mùi hương pha trộn giữa dược thảo và hương lá sen, thoang thoảng mà an nhiên khiến   cảm thấy vô cùng yên bình.
Hắn đỏ mặt, rúc đầu thật sâu  lòng n.g.ự.c đối phương, cảm giác như  đang chìm trong một giấc mơ.
Dù hôm nay  vẫn   phụ nữ  đánh đập đầy thương tích.    còn một  cô độc trong căn phòng lạnh lẽo,  chịu đói khát.
Hắn   thưởng thức những món điểm tâm thơm ngon, những đồ ăn ngon miệng.
Còn    bôi thuốc cho ,    thương xót  .
Chàng thiếu niên tên Mộc Cẩm   dịu dàng trò chuyện với ,  thậm chí còn ôm   lòng. Nhẹ nhàng vỗ về ru   giấc ngủ.