Thái phó thấy Mạc Chước  chú tâm học hành cũng chẳng buồn để ý. Bản  ông dạy dỗ vị hoàng tử mang dòng m.á.u dị tộc  cũng chỉ là  cho  lệ mà thôi. 
 
Trong mắt ông ,  dị tộc vốn dĩ thô lỗ hèn mọn. Mẹ của Tam hoàng tử xuất  như , thì bản     thể   đến ? 
 
Hơn nữa còn  Đức phi ở phía  bày mưu tính kế, nên ông  chỉ cần  qua loa cho xong việc là . 
 
Mơ màng qua một buổi sáng, tiểu hài nhi tan học trở về tẩm điện của .   đến cửa   nhận  khẩu dụ từ Thái hậu, truyền lệnh cho  đến cung Thái hậu một chuyến. 
 
Dù Thái hậu là tổ mẫu của , nhưng trong chốn thâm cung , tình  huyết mạch vốn  đạm bạc. 
từ những gì Mạc Chước còn nhớ, Thái hậu luôn ốm yếu nên ít khi rời khỏi tẩm cung, huống chi là chủ động triệu kiến bất kỳ vị hoàng tử nào. 
 
Phần lớn thời gian, ngay cả việc sớm tối thỉnh an cũng  miễn, các phi tần trong cung chỉ cần đến  cửa tẩm cung của Thái hậu hỏi thăm một tiếng là  thể trở về. 
 
Còn bản  Mạc Chước chỉ nhớ  từng gặp Thái hậu vài  trong các buổi yến tiệc cung đình. Trong ấn tượng của , Thái hậu là   hòa ái. 
 
Khi đối mặt với  dù  quá  thiết, nhưng cũng  vì dòng m.á.u dị tộc  mà tỏ  khinh thường  lạnh nhạt như những  khác. 
 
Chỉ là   hôm nay Thái hậu đích  truyền khẩu dụ triệu  đến rốt cuộc là vì chuyện gì. 
 
Dọc đường  Mạc Chước lặng lẽ theo cung nhân đến tẩm cung của Thái hậu. 
 
 khi bước   mới phát hiện nơi đó  chỉ  Thái hậu, mà còn  Văn Đế Mạc Diệp Lương và quốc sư Sùng Minh chân nhân. 
 
  điều thu hút sự chú ý của tiểu hài nhi nhất  là một thiếu niên mặc đạo bào, mặt mày như họa  phía  Sùng Minh chân nhân.
 
Vị thiếu niên  chính là Mộc Cẩm. 
 
Ánh mắt y luôn dõi theo Mạc Chước, khi thấy tiểu hài nhi phát hiện  , y khẽ mỉm , nụ  nhẹ như gió thoảng. 
 
Mạc Chước  thấy Mộc Cẩm  khỏi sửng sốt, tim cũng chợt loạn nhịp. 
 
May  bản năng vẫn nhắc nhở    quên lễ nghi nên vội vàng hướng về Văn Đế và Thái hậu hành lễ thỉnh an. 
 
Khi quốc sư cúi chào ,  cũng vội vàng đáp lễ  lặng lẽ  sang một bên, cúi đầu im lặng. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-8-1-bao-quan-vs-quoc-su-8.html.]
 
Văn Đế  thấy Mạc Chước ngoan ngoãn như , trong lòng cũng cảm thấy hài lòng. Liền  sang quốc sư hỏi: “Quốc sư, ngài  đứa nhỏ   đại phúc khí,   ?” 
 
“Nếu để nó ở bên mẫu hậu, liệu thật sự  thể giúp mẫu hậu  thể khỏe mạnh hơn chứ?” 
 
Sùng Minh chân nhân  , gật đầu đáp: “Đêm qua lão phu quan sát thiên tượng, phát hiện  may mắn của Thái hậu xuất hiện ở phương Tây Nam. Sau khi bói toán, đúng là nơi tẩm điện của Tam hoàng tử.” 
 
“Những năm gần đây, Thái hậu nương nương luôn ốm yếu, bệnh tật triền miên. Bệ hạ hiếu thuận, khắp nơi tìm kiếm danh y cũng chỉ mong nương nương  thể  khỏe mạnh.” 
 
“Theo quẻ tượng đêm qua, Tam hoàng tử  thể giúp cải thiện vận khí của Thái hậu.” 
 
“Lão phu  tính toán kỹ, mệnh cách của Tam hoàng tử điện hạ xác thực tương hợp với Thái hậu nương nương. Nếu  thể để Tam điện hạ hành hiếu bên cạnh nương nương, chẳng bao lâu nữa  thể Thái hậu ắt sẽ khỏe mạnh trở .” 
 
Văn Đế  xong  mặt lập tức lộ  vẻ mừng rỡ,  sang Thái hậu kích động gọi: “Mẫu hậu!” 
 
Đối với lời  của Sùng Minh chân nhân, Văn Đế từ  đến nay luôn tin tưởng tuyệt đối. 
 
Thái hậu là  ruột của Văn Đế, những năm tháng  đây, hai  con luôn nương tựa  trong cung. 
 
Cũng nhờ sự che chở lớn lao của Thái hậu, Mạc Diệp Lương mới  thể kế thừa ngôi vị đế vương.  khổ tận cam lai, Thái hậu trở thành chủ nhân của hậu cung thì  thể  luôn ốm yếu, bệnh tật triền miên. 
Dù  mời vô  danh y đến chữa trị, nhưng tình trạng vẫn  cải thiện. 
 
Giờ đây  Sùng Minh chân nhân  như , Văn Đế trong lòng dâng lên niềm hy vọng, lập tức quyết định để Mạc Chước ở  cung của Thái hậu, do Thái hậu nuôi dưỡng. 
 
Nếu là con của các phi tần khác, Văn Đế  lẽ còn  suy xét thêm.  Linh phi trong cung vốn   thế lực, Tam hoàng tử  là con của nàng, nên nàng cũng   quyền can thiệp.
 
Nghĩ đến đây, Văn Đế  liếc  Mạc Chước một  nữa, nghiêm khắc : “Từ nay về , ngươi sẽ ở  bên cạnh Thái hậu. nhớ kỹ,  hết lòng phụng dưỡng Thái hậu, đừng  bướng bỉnh mà  Thái hậu  phiền lòng.” 
 
Mạc Chước   cuộc đối thoại giữa quốc sư và Văn Đế, trong lòng  hiểu rõ lý do   gọi đến đây. 
 
Dù trong lòng vui mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi  phụ nữ ,   ngày ngày chịu đựng sự khinh nhục và đánh đập của bà , nhưng chốn thâm cung như biển sâu, đối với Thái hậu,  vẫn  thể lập tức buông bỏ cảnh giác. 
 
Bề ngoài thì   lập tức quỳ xuống tạ ơn hoàng ân, nghiêm trang : “Nhi thần nhất định sẽ cẩn trọng từ lời  đến việc , hết lòng hiếu thuận Thái Hoàng Thái Hậu.” 
 
Mộc Cẩm thấy  chuyện   quyết định, trong lòng khẽ thở phào.