Linh Phi  xong, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, lúc  mới chú ý đến hai vị công công  theo phía  Mạc Chước. Dù bà vốn kiến thức hạn hẹp nhưng cũng nhận  đó là   tín bên cạnh Thái hậu. Trong lòng bà bỗng dâng lên nghi hoặc,   từ lúc nào mà tiểu tử    Thái hậu coi trọng đến thế.
 
Đêm qua Linh Phi gần như trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong giấc mộng, những đứa trẻ và phi tần từng  bà hãm hại c.h.ế.t thảm đều hiện về, oán hồn vây lấy bà đòi mạng. Khiến bà giật  tỉnh giấc giữa đêm, lập tức gọi gấp cung nhân  phòng để canh chừng.  dù   ở bên vẫn cảm thấy quanh  âm khí nặng nề,  dám nhắm mắt ngủ . Cứ mỗi  khép mắt, những bóng ma ám ảnh  như hiện về, khiến bà trằn trọc suốt đêm, sáng  tâm thần bất an, lòng  rối bời.
 
Vì thế bà  trút giận lên những cung nữ hầu hạ, nhưng vẫn cảm thấy  đủ, bèn đợi Mạc Chước trở về để tiếp tục hành hạ  cho thỏa cơn giận. Ai ngờ chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng  . Phải đến khi hỏi dò, các cung nhân mới run rẩy báo rằng Mạc Chước   Thái hậu triệu kiến và lệnh cho  theo ngài. Linh Phi   lòng đầy phiền muộn, bèn bước  ngoài tản bộ,  ngờ  gặp đứa nhỏ   đường.
 
Trong cơn bực bội vì ác mộng, Linh Phi chẳng buồn suy nghĩ nhiều, thẳng thừng mắng nhiếc Mạc Chước.  sự tình  diễn biến ngoài dự đoán của bà. Qua lời của vị công công, bàmới  Thái hậu  quyết định đích  nuôi dưỡng Mạc Chước. Đối với Linh Phi, Mạc Chước vốn chỉ là công cụ để nàng trút giận, nhưng dù   cũng là con ruột của nàng. Việc Thái hậu tự ý đưa   mà chẳng cần hỏi ý kiến nàng khiến trong lòng nàng dâng lên nỗi oán hận, cảm thấy   coi thường. Tuy nhiên dù lòng   bất mãn đến , bà cũng chẳng dám để lộ  ngoài mặt một chút nào.
 
Linh Phi chỉ  thể gật đầu với hai vị công công , tỏ ý   hiểu rõ tình hình. Sau đó lén liếc  Mạc Chước với ánh mắt đầy hằn học,  hậm hực bỏ . 
 
Hai vị công công  theo Thái hậu  nhiều năm, đều là những  tinh tường từng trải. Trước đây, họ cũng từng  đồn rằng Tam hoàng tử sống bên Linh Phi   , nhưng  ngờ rằng   ruột   thể căm ghét chính con đẻ của  đến . Cũng chẳng trách, nếu là đứa trẻ bình thường  tin  rời xa  ruột, chắc hẳn sẽ cảm thấy đau lòng khôn xiết. Thế nhưng Tam hoàng tử hôm nay  chẳng chút do dự mà đồng ý ngay, thậm chí còn tỏ   ơn và kính trọng Thái hậu. Chắc hẳn ngày thường,  bé   chịu đựng  bao sự hà khắc từ Linh Phi.
 
Nghĩ đến đây, hai vị công công  khỏi động lòng thương cảm cho đứa trẻ nhỏ bé . 
 
Vừa  sự việc xảy  ngay gần giáo trường,  thêm vị công công  cố ý  to, nên chẳng mấy chốc, tin tức  lan truyền khắp nơi. Các cung nhân gần đó đều   chuyện, ngay cả những vị sư phụ trong giáo trường cũng  tin Mạc Chước  Thái hậu bảo hộ. 
 
Tất nhiên trong buổi học hôm nay, các vị thầy đều dành cho Mạc Chước sự quan tâm và chỉ dạy tận tình hơn . Mạc Chước cũng nhận  sự  đổi trong thái độ của họ, nhưng hắnkhông vì thế mà tỏ  kiêu ngạo  tự mãn. Bởi  hiểu rõ, sự   mà họ dành cho  đều xuất phát từ nguyên nhân gì. Nếu   sự che chở của hoàng tổ mẫu, những    dễ dàng đối xử với hắnnhư . 
 
Ngay cả  phụ nữ  từ  đến nay  từng coi   gì, giờ đây cũng chẳng dám tùy tiện hành hạ  nữa. Tất cả những điều  đều là nhờ  uy quyền của hoàng tổ mẫu. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-9-1-bao-quan-vs-quoc-su-9.html.]
 
Lần đầu tiên đứa trẻ nhỏ bé  cảm nhận  sức mạnh của quyền thế. Điều   trở thành một hạt giống  gieo  sâu thẳm tâm hồn , chờ ngày nảy mầm phát triển. 
 
Trong giáo trường, Mạc Chước càng chăm chỉ học tập hơn bao giờ hết. 
 
Mạc Chước  rằng   cẩn thận hơn,  thể để  ấn tượng kiêu ngạo  ỷ   sự sủng ái của Thái hậu, chỉ cần một chút sơ suất nhỏ cũng  thể khiến  thứ đổ vỡ.
 
Khi buổi học và luyện tập ở giáo trường kết thúc, trời  nhá nhem tối. Hai vị công công do Thái Hoàng Thái Hậu phái đến vẫn kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài. Thấy Mạc Chước kết thúc buổi tập võ, họ liền bước tới, nhẹ nhàng lau mồ hôi và giúp   quần áo. Sau đó, họ đưa  trở về tẩm cung của Thái hậu.
 
Về đến nơi, Mạc Chước theo lệ hành lễ vấn an Thái hậu. Thái hậu ân cần hỏi han về việc học hành của  trong ngày,  dịu dàng bảo  nghỉ ngơi. 
 
Sau một buổi chiều luyện tập mệt mỏi, Mạc Chước cảm thấy   đầy mồ hôi và bụi bặm. Hắn  tắm rửa sạch sẽ  bữa tối để cảm thấy thoải mái hơn, bèn sai cung nhân chuẩn  nước ấm. Vốn dĩ   thích   hầu hạ khi tắm, nên  khi  thứ  chuẩn  xong liền bảo cung nhân lui  ngoài.
 
Cửa phòng khép , Mạc Chước bước đến phía  bình phong, cởi bỏ quần áo và bước  chậu tắm. Hắn nhắm mắt , thả lỏng cơ thể và thở phào nhẹ nhõm.  ngay lúc đó, một tiếng  khẽ vang lên..
 
Mạc Chước giật , thần kinh căng thẳng tột độ. Hắn lập tức mở mắt, định bước  khỏi chậu tắm để mặc quần áo.   khi kịp  gì, một bóng   xuất hiện ngay  mặt.
 
Người đó  ai khác chính là thiếu niên mà  luôn nhớ đến trong lòng.