Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 2099: Tiến vào Vô Gian Địa Ngục
Cập nhật lúc: 2025-10-29 01:19:52
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Mã U Nguyệt vốn định nghỉ ngơi một chút lập tức đến Vô Gian Địa Ngục, nhưng nghĩ đến vết thương của đám Cổ Chiến Hồn vẫn lành hẳn, thời gian cũng khiến bọn họ mệt mỏi, cho nên liền đồng ý đề nghị của Địch Hi, quyết định nghỉ ngơi mấy ngày xuất phát.
Địch Hi sắp xếp cho nàng và Vu Lăng Vũ một cái sân, cả hai đều lâu nghỉ ngơi đàng hoàng, khi trở về liền ngủ thẳng một ngày.
Địch Hi Địch Lục báo tin về, đau lòng : “Nàng mệt mỏi quá .”
“ , tiểu công chúa quá mệt mỏi. Chuyến Hồn vực vốn dĩ dễ dàng, lúc mới trở về Vô Gian Địa Ngục. Nếu ngài gọi nàng , chỉ sợ hiện tại lên đường .” Địch Lục cũng đau lòng Tư Mã U Nguyệt.
Vừa về ngủ li bì, chứng tỏ hai mệt mỏi đến mức nào. Vậy mà, nàng còn tính toán ngay lập tức!
“Truyền lệnh xuống, tất cả đến gần cái sân đó.” Địch Hi phân phó.
“Đã phân phó .” Điểm Địch Lục sớm nghĩ tới.
“Ừm.”
Tư Mã U Nguyệt ngủ một giấc thật sảng khoái, khi tỉnh dậy cả đều khoan khoái. Nàng mở mắt , thấy Vu Lăng Vũ đang một tay gối đầu .
“Ngủ ngon ?” Giọng tràn đầy từ tính của Vu Lăng Vũ vang lên đỉnh đầu, tim nàng như tan chảy.
Nàng cảm thấy thôi miên, nương theo cơn buồn ngủ m.ô.n.g lung, nàng vòng tay qua cổ , dùng sức liền rướn lên, ngậm lấy môi .
Vu Lăng Vũ nhếch mép , bàn tay to ôm lấy đầu nàng, gia tăng thêm nụ hôn chào buổi sáng .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hôn thật lâu, Vu Lăng Vũ mới buông nàng , còn lên án: “Nàng cưỡng hôn .”
“Ta chính là 'cưỡng' đó, nào, ?”
“Đương nhiên là , hận thể ngày nào nàng cũng 'cưỡng' trăm ngàn .”
“Đi , mỗi ngày 'cưỡng' trăm ngàn , chúng mỗi ngày đều cần xuống giường nữa.”
“Mỗi ngày xuống giường cũng mà.”
“Hứ!”
“Là nàng 'cưỡng' , hứ cũng là nàng hứ.”
“...”
Tên , da mặt mất ?!
Hai ở giường quấn quýt một hồi lâu mới chịu dậy, thu thập xong liền tìm Địch Hi.
Địch Hi đang huấn luyện quân đội, Địch Lục dẫn hai tiến . Địch Hi hướng hai gật gật đầu: “Ngươi tới lúc, xem thử đám binh lính thế nào?”
Hồn vực và Quỷ Vực diện tích lớn, quân đội quân lên đến hàng ngàn vạn, thể nào mỗi đều là cao thủ, tự nhiên cũng những tiểu binh thực lực quá mạnh. Khi hai quân đối chiến, những thực lực mạnh đều sẽ tránh giao chiến với đám quân đội mà đến nơi khác quyết đấu, cho nên những tiểu binh vẫn quan trọng.
Tư Mã U Nguyệt và Vu Lăng Vũ lên đài chỉ huy, sóng vai cùng Địch Hi, binh lính bên thấy Tư Mã U Nguyệt, đồng thanh hô một tiếng "Tiểu công chúa".
“Tinh thần của đám cũng tệ.” Tư Mã U Nguyệt , “Hy vọng sức chiến đấu của họ cũng đủ như tinh thần của họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-2099-tien-vao-vo-gian-dia-nguc.html.]
“Bọn họ đều là những trải qua chiến tranh, cho nên trông hơn binh lính bình thường một chút.”
“Nói đến chiến tranh, tới chính là với chuyện .” Tư Mã U Nguyệt , “Ngày đó mệt quá, nên cũng nhiều.”
Địch Hi nàng chuyện quan trọng , liền để ở giám sát thao luyện, còn cùng bọn họ về.
“Ngươi chuyện gì?”
“Kỳ thật cũng gì, chỉ là cảm thấy nên nhắc nhở một tiếng. Thanh Hồn và Tiêu Hách thiệt thòi lớn trong tay , g.i.ế.c g.i.ế.c , khẳng định sẽ trút giận lên những phương diện khác.”
“Ngươi bọn họ khả năng sẽ phát động chiến tranh?”
“Ta thấy khả năng lớn. Bọn họ vốn dĩ vẫn luôn nhòm ngó chúng như hổ rình mồi, cho bọn họ một cái cớ như , chừng bọn họ sẽ mượn cơ hội mà phát binh.”
“Được, . Bên sẽ cho chú ý, ngươi cần bận tâm chuyện .”
Tư Mã U Nguyệt như nghĩa là coi trọng vấn đề, cũng cần nhấn mạnh thêm. Nàng lấy một quyển sách giao cho Địch Hi: “Quyển sách cho .”
“Đây là sách gì?” Địch Hi nhận lấy mở , phát hiện là sách in mà là tay, hơn nữa nét mực còn mới, là mới xong bao lâu.
“Đây là một phương pháp bài binh bố trận mà đây, tuy chắc thích hợp với hiện tại, nhưng xem thể học hỏi chút gì đó.” Tư Mã U Nguyệt .
Địch Hi lật xem nội dung bên trong, càng xem càng thu hút, liên tục tán thưởng: “Những mưu kế của ngươi một hữu dụng, mấy cái cũng từng dùng. Những thứ dùng trong bài binh đ.á.n.h giặc, sẽ hiệu quả.”
“Hữu dụng là .” Tư Mã U Nguyệt vui vì thể giúp , “Biểu ca, tính toán khởi hành Vô Gian Địa Ngục sớm một chút.”
“Không nghỉ mấy ngày hẵng ?”
“Nếu Hồn vực bên khả năng tấn công, vẫn giải quyết chuyện sớm một chút. Nếu thật sự chuyện gì, cũng thể trở về giúp một tay.” Tư Mã U Nguyệt .
Địch Hi cho rằng nàng áy náy, khuyên nhủ: “Chưa đến chuyện xảy , cho dù bên thật sự phát binh, cũng thể trách ngươi . Bọn họ sớm , đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà họ cần mà thôi. Ngươi cần áp lực gì.”
“Huynh nghĩ là sẽ áy náy ?” Tư Mã U Nguyệt lắc đầu, “Nói thật cũng bất kỳ hối hận áy náy nào về chuyện . Cho dù bọn họ thật sự phát binh, khiến bao nhiêu bá tánh lầm than, cũng sẽ hối hận. Trong lòng , mẫu mới là quan trọng nhất.”
“Ngươi thể nghĩ như là nhất, chỉ sợ ngươi sẽ gánh nặng tâm lý.”
“Ta chỉ cảm thấy, nếu thật sự vì hành vi của mà dẫn đến trận chiến , cũng nên góp chút sức lực mới .”
“Vậy .” Địch Hi cũng xem như hiểu rõ nàng. Tuy nàng sẽ hối hận về quyết định của , nhưng trong lòng vẫn sẽ một ít áp lực. Cũng chỉ đành để nàng sớm về sớm.
Tư Mã U Nguyệt ở thêm mấy ngày, thấy đám Cổ Chiến Hồn đều hồi phục gần hết, vết thương còn thể tự dưỡng trong lúc lên đường, nàng và Vu Lăng Vũ liền rời khỏi Quỷ Vực, dùng biện pháp Địch Hi đưa cho để tiến Vô Gian Địa Ngục.
Vô Gian Địa Ngục khác so với Quỷ Vực và Hồn vực. Nơi vùng đất cằn cỗi nhất bộ Quỷ giới, tài nguyên tu luyện đặc biệt khan hiếm, cho nên ở nơi , chuyện vì một chút đồ vật mà tay đ.á.n.h xảy như cơm bữa.
Mà điều đặc biệt nhất ở đây, chính là quy tắc đặc thù của nó.
Ở bất kỳ đại lục nào khác, kẻ nào vi phạm lời thề đều sẽ Thiên Đạo trừng phạt, đày đến nơi . Mà những đày tới đây, vì quy tắc hạn chế, vĩnh sinh vĩnh thế thể nào rời khỏi Vô Gian Địa Ngục, chỉ thể vĩnh viễn ở cái nơi ăn thịt .
Đương nhiên, những sinh và lớn lên ở đây, dùng biện pháp khác vẫn thể rời , giống như Tây Nhĩ Mặc ở Minh Hải Thành.
“Hai ngươi các ngươi ! Đem đồ giao đây, liền tha cho các ngươi một con đường sống!”