Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 2314: Vu Tiểu Đao Ngoại truyện (4) - Cứu người, cũng là tự cứu
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:40:58
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Làm càn!” Lần , tiếng quát lớn phát từ một vị đại thần trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế long ỷ cũng tức giận nhẹ.
“Ăn ngông cuồng! Người , lôi đ.á.n.h hai mươi trượng!” Mặc kệ nàng công , cứ đ.á.n.h tính.
“Chán thật.” Vu Tiểu Đao lắc đầu, với Mộ Tư: “Ta ngoài chờ ngươi.”
Dứt lời, nàng liền biến mất ngay tại chỗ mắt bao !
“Chuyện gì thế ?” Người trong Ngự Thư Phòng đều dọa choáng váng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cứ thế biến mất ngay tại chỗ, chẳng lẽ nàng là tiên nhân? Mình còn đòi đ.á.n.h nàng hai mươi trượng, liệu nàng trả thù ?
“Phụ hoàng đừng hoảng sợ, Tiểu Đao .” Phó Minh Hạo vội vàng trấn an, thuận tiện kể cặn kẽ chuyện về Vu Tiểu Đao. “Tiểu Đao trời sinh tính tình phóng khoáng, ác, chỉ cần đối đầu với nàng thì nàng vẫn dễ chuyện.” ……
Vu Tiểu Đao dạo một vòng trong hoàng cung, chứng kiến ít chuyện, tấm tắc than thở, nơi thể tu luyện cũng đầy rẫy tinh phong huyết vũ!
“Cũng may gian thuật cần quá nhiều linh lực duy trì, chút trình độ của dùng để hù dọa đám phàm nhân cũng đủ .” Vu Tiểu Đao cảm khái.
Mấy món của nàng vẫn luôn bằng Vu Khải Diệu, nếu để bọn họ nàng dùng thứ lừa gạt đám phàm nhân , e rằng họ sẽ suốt mấy tháng trời.
Một giờ , Phó Minh Hạo và Mộ Tư mới từ Ngự Thư Phòng . Vừa đến cửa cung thấy Vu Tiểu Đao vắt vẻo tường thành, một đám Ngự lâm quân đang vây quanh bên , chuẩn tấn công.
Vu Tiểu Đao thấy hai , vẫy tay với họ: “Hai các ngươi mà chậm thế.”
“Chúng thôi.” Phó Minh Hạo vẫy tay với nàng, nàng lập tức từ tường cung nhảy xuống, phớt lờ những xung quanh, theo hai họ cùng cung.
“Bây giờ chúng gặp trong lòng của ngươi ?” Vu Tiểu Đao hỏi Mộ Tư.
Mộ Tư: “…”
Đoàn một tòa phủ , trong thấy bóng , mãi đến hậu viện mới thấy một nữ tử áo trắng đang phơi nắng trong sân, hai nha bên trò chuyện cùng nàng.
Nữ tử nhan sắc tuyệt mỹ, nhưng mang cảm giác vô cùng dịu dàng, chuyện với nha cũng nhỏ nhẹ, nét yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, nhưng vẻ u sầu ai oán như nàng.
“Uyển Nhi, đây? Đại phu bảo giường nghỉ ngơi ?” Mộ Tư bước tới, lấy tấm t.h.ả.m lông đặt bên cạnh đắp cho nàng, động tác vô cùng dịu dàng.
“Mộ Tư, đến .” Nữ tử thấy Mộ Tư, khóe môi cong lên, trong mắt tràn ngập ý và vẻ vui mừng bất ngờ. Nàng đưa tay phủi nhẹ vạt áo , hỏi: “Chẳng tiến cung diện kiến Thánh Thượng ? Sao nhanh ? Đã về phủ ?”
“Vẫn . Ta dẫn một đến gặp .” Mộ Tư về phía Vu Tiểu Đao.
Vu Tiểu Đao ngờ Mộ Tư mặt khác trông vẻ lạnh lùng, dịu dàng với nữ tử đến , nhưng quả thật nữ tử trông thoải mái, dễ gần.
Uyển Nhi sang, thấy Vu Tiểu Đao và Phó Minh Hạo, định dậy hành lễ thì Mộ Tư đè , nhưng nàng vẫn cố lên.
“Ra mắt Lục hoàng tử.”
“Uyển Nhi, giờ là Định Vương .” Mộ Tư .
Uyển Nhi vui vẻ, hành lễ : “Chúc mừng Vương gia.”
“Nàng sức khỏe , cần đa lễ.” Phó Minh Hạo xua tay, với Vu Tiểu Đao: “Tiểu Đao, đến xem bệnh cho Uyển Nhi .”
Vu Tiểu Đao gật đầu, bước tới, bảo Uyển Nhi xuống, đưa tay bắt mạch cho nàng.
Uyển Nhi tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn tiếng phiền, vươn cổ tay .
Vu Tiểu Đao bắt mạch xong, đó dùng linh lực tiến cơ thể nàng để dò xét, chân mày càng nhíu càng chặt.
“Tiểu Đao, ?” Mộ Tư khẩn trương nàng, “Có tìm nguyên nhân khiến cơ thể nàng suy yếu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-2314-vu-tieu-dao-ngoai-truyen-4-cuu-nguoi-cung-la-tu-cuu.html.]
Vu Tiểu Đao thu tay về, hỏi: “Trước đây đại phu thế nào?”
“Không tìm nguyên nhân, chỉ là do suy nghĩ quá nhiều. Kê vài thang thuốc, nhưng sức khỏe Uyển Nhi vẫn càng ngày càng kém.” Mộ Tư đáp.
“Có thể chờ đến khi trở về, mãn nguyện .” Uyển Nhi nắm lấy tay , mỉm trấn an.
Đời của nàng thể gặp , thế là đủ .
Mộ Tư đau lòng thôi, mà Vu Tiểu Đao cũng thấy đau lòng lây.
Tiểu Diệu Diệu đây từng với nàng, đồ của nương trong lòng khổ, mới thể vượt qua nơi huấn luyện như Minh giới, còn cần lịch kiếp.
Tiểu Diệu Diệu rõ, nhưng nàng cũng đoán , chỉ nương là . nương thương đồ , bây giờ khó khăn lắm mới thích, thế nào cũng giúp một tay. Hơn nữa, chuyện cũng lợi cho .
Vì thế, khi Mộ Tư hỏi nữa, nàng bèn thẳng.
“Thật , là cứu nàng.” Vu Tiểu Đao .
“Ngươi cách cứu nàng?” Mộ Tư vui mừng chằm chằm nàng.
Vu Tiểu Đao buông tay: “Cơ thể của nàng thật cũng bệnh tật gì…”
Nàng còn xong, Mộ Tư sốt ruột: “Không bệnh tật gì suy yếu đến thế?”
“Bởi vì thiên mệnh của nàng chỉ dài bấy nhiêu.” Vu Tiểu Đao .
“Thiên mệnh chỉ dài bấy nhiêu? Nghĩa là ?” Lần , hỏi là Phó Minh Hạo.
“Chính là Thiên Đạo… Ông trời chỉ cho nàng sống bấy nhiêu thời gian, cho nên sắp đến lúc, cơ thể nàng liền bắt đầu suy nhược.” Vu Tiểu Đao cố gắng cho thật rõ ràng.
Phó Minh Hạo và Mộ Tư đều là từng trải, chuyện thế tuy từng gặp, nhưng để lý giải thì vẫn nhanh.
“Nếu là thiên mệnh, thì mới cứu nàng?” Mộ Tư hỏi.
“Chuyện thật cũng đơn giản, chỉ là cái giá trả khá lớn.” Vu Tiểu Đao , “Ngươi… Thôi, bây giờ ngươi cũng cách nào. Ta thể giúp nàng nghịch thiên cải mệnh, nhưng khả năng sẽ dẫn tới sự trừng phạt của Thiên Đạo.”
“Trừng phạt của Thiên Đạo là gì?”
“Lôi kiếp. Còn mức độ lôi kiếp thế nào, thì xem ý trời.” Vu Tiểu Đao .
“Rất nguy hiểm ?” Giọng Phó Minh Hạo chút đè nén.
Vu Tiểu Đao ngẩng đầu trời, ánh mắt chút mờ mịt: “Nguy hiểm thì nguy hiểm thật, nhưng với cũng thể là một chuyện .”
Chuyện ? Lời khiến mấy hoang mang, chuyện như là chuyện ?
Phó Minh Hạo gương mặt nàng, khẽ mím môi, chân mày cũng bất giác nhíu .
“Lôi kiếp đó tuy thấy qua, nhưng thấy đáng sợ. Sét đ.á.n.h trúng , còn sống nổi?” Uyển Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vu Tiểu Đao , “Nếu ông trời chỉ cho sống bấy nhiêu, thể cưỡng cầu nhiều hơn, còn liên lụy đến cô nương.”
Tay nàng mềm, nắm tay Vu Tiểu Đao khiến cảm thấy dễ chịu.
Dứt lời, nàng Mộ Tư, : “Mộ Tư, cứ .”
Cứ , chỉ cần những ngày cuối đời bên cạnh, thế là đủ .
Mộ Tư do dự, cứu Uyển Nhi, nhưng cũng thể để Vu Tiểu Đao lâm nguy hiểm.
“Thật , cũng mượn chuyện của nàng để tự cứu.” Vu Tiểu Đao đành rõ ràng hơn một chút, “Chỗ mà , chính là một cách để tự cứu.”