Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 550: Ta Đang Đợi Ngươi
Cập nhật lúc: 2025-09-13 07:37:24
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ đều tin rằng Tư Mã U Nguyệt quyết định của riêng về chuyện , nên thêm gì nữa.
Sau đó, họ lượt chọn một gian nhà. Tư Mã U Nguyệt kịp dọn dẹp phòng uống đan dược, bắt đầu tu luyện để hồi phục tinh thần lực.
Mấy ngày nay Thông Thiên Thang, trạng thái tinh thần của nàng luôn ở trong trạng thái căng thẳng, xuống xong nghỉ ngơi đưa , bây giờ nàng nhanh chóng hồi phục thực lực của .
Nàng vốn cũng nghĩ đến việc linh hồn tháp nghỉ ngơi, nhưng nàng hiểu rõ nơi , cũng ở đây bao nhiêu cao thủ, nếu linh hồn tháp mà cẩn thận phát hiện, sẽ phiền phức.
Đến nửa đêm, nàng chào hỏi nhóm Ngụy Tử Kỳ, bày một cái Truyền Tống Trận trong sân.
“Ta cũng mất mấy ngày, nếu bắt đầu học mà còn về, các ngươi hãy giúp xin nghỉ.” Nói xong, nàng bước Truyền Tống Trận.
Chỉ một lát , ở chân núi Thông Thiên Lâu, một gian mở , Tư Mã U Nguyệt từ bên trong .
Bây giờ nàng bố trí loại cự ly ngắn thuận buồm xuôi gió, vị trí lối thiết lập vặn cách mặt đất một chút.
Nơi còn náo nhiệt như mấy ngày , ngọn núi cao ngất trong mây trong đêm tối vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Lại nữa ở đây, nàng nhớ lúc quên lên, thể đến đó .
Nhấc chân dẫm lên bậc đá, áp lực quen thuộc đè xuống, nhưng cản bước chân của nàng, nàng thậm chí còn vận chuyển linh lực, chỉ đơn thuần dựa cường độ cơ thể để chống luồng áp lực đó.
Đi đến bậc thứ một ngàn, nàng mới cảm thấy chút cố hết sức, bắt đầu vận khởi linh lực trong cơ thể để chống đỡ. Điều chỉnh hô hấp xong, nàng mới tiếp tục lên.
Đêm tối qua đến ban ngày, ban ngày nữa biến thành đêm tối. Càng lên cao, nàng càng chậm, nhưng cũng hai ngày đến vị trí nàng dừng bước lúc .
Còn hai ngàn bậc!
Nàng ngẩng đầu những bậc đá đó, uống một ít đan dược, đó tiếp tục . Nàng rằng, khi nàng mây, chân núi xuất hiện hai bóng .
“Phó hiệu trưởng, ngài nàng sẽ đến đây?” Vị đạo sư tuyển sinh hỏi.
“Trực giác.” Phó hiệu trưởng , tầng mây với một vẻ mặt như điều suy nghĩ.
Không ngờ đồ vật đặt ở đó nhiều năm như phản ứng, điều cho hai lão nhân ở xa cũng phản ứng, hỏi xảy chuyện gì. Xét thấy mấy năm nay họ cột học viện để tự ngoài tiêu dao, bụng... cho họ gì cả!
Chính dễ sai khiến như ? Muốn nguyên nhân? Vậy tự trở về !
“Không nàng thể đến đỉnh núi ...”
Chín ngàn... Còn kém một ngàn.
Tư Mã U Nguyệt cảm giác áp lực ngày càng lớn, mỗi bước nàng đều ấp ủ lâu, khi nửa giờ cũng nhấc nổi một bước.
Thấy nàng càng càng cao, hai phía cũng chút căng thẳng.
Nàng thể trở thành thứ hai đó nữa đăng đỉnh ?
Một ngàn bậc cuối cùng, nàng một tuần, nhưng cũng coi như là cắn răng thành công.
Bước qua bậc cuối cùng, áp lực nàng lập tức biến mất. Cảm giác nhẹ nhõm tức thì đó suýt nữa cơ thể nàng mất thăng bằng, từ bậc đá ngã xuống.
Nàng lấy đan dược chữa thương uống xong, xương cốt đều ẩn ẩn đau nhức. Nếu vì Xích Diễm hai rèn luyện cơ thể của nàng, e rằng sẽ chỉ đơn giản là đau nhức.
Đối mặt với Thông Thiên Các, nàng cũng vội , mà là bậc cuối cùng bắt đầu dưỡng thương, tiện thể hồi phục thực lực.
Bên trong Thông Thiên Các là bộ dạng gì ai cũng rõ ràng, nàng duy trì trạng thái nhất mới , nếu nguy hiểm gì e rằng ứng phó kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-550-ta-dang-doi-nguoi.html.]
Trong lúc nàng nghỉ ngơi, phó hiệu trưởng và đạo sư tuyển sinh lặng lẽ rời . Trước khi biến mất, phó hiệu trưởng : “Chuyện nàng đến lớp đúng hạn, ngươi trở về sắp xếp một chút.”
“Vâng...” đạo sư tuyển sinh đáp.
Một ngày , Tư Mã U Nguyệt đẩy cửa lớn của Thông Thiên Lâu . Điều nàng bất ngờ là, trong gác mái gì cả, ngoài chiếc Câu Thiên Kích của đưa tới.
“Không gì cả, Câu Thiên Kích đến đây?” Nàng về phía Câu Thiên Kích, chộp lấy nó trong tay. Nó ở trong tay nàng yên, nhưng cũng bay ngoài nữa.
“Ai...”
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng đột nhiên vang lên trong phòng, nàng hoảng sợ, nhưng kỹ ai.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
nàng đích xác thấy âm thanh, còn cảm nhận khí trong gác mái lưu động, đây tuyệt đối là ảo giác của nàng.
Mà Câu Thiên Kích trong tay càng thêm kích động, Tư Mã U Nguyệt thậm chí cầm nó, để nó thoát ngoài.
Trong khoảnh khắc Câu Thiên Kích rời , nàng trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ gã chạy? Nếu chạy , tìm nó?
Nàng , cũng thấy cảnh tượng Câu Thiên Kích bay khỏi gác mái, nhưng vẫn dọa sợ.
Nam tử cầm Câu Thiên Kích là ai? Hắn khi nào xuất hiện ở đây? Còn nữa, rõ ràng thở sinh mệnh, chẳng lẽ cũng giống như Ma Sát, là một linh hồn?
cũng là trong suốt, giống như một linh hồn.
“Ngươi là ai?” Nàng định định tâm thần, hỏi.
Thật khi thấy Câu Thiên Kích yên tĩnh ở trong tay đó, nàng trong lòng suy đoán của riêng , nhưng suy đoán nàng theo bản năng phủ nhận, cảm thấy nếu suy đoán là thật, thì quá khủng bố.
lời tiếp theo của đối phương xác minh ý tưởng của nàng là đúng.
“Tên của ngươi cũng , nhưng thế nhân đều gọi là Thanh Đạo Đế Quân.” Nam tử thanh tú đó .
“Ngươi thật sự là Thanh Đạo Đế Quân?” Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc thôi, đế quân mất tích từ lâu đây , ở đây?
Chẳng lẽ sống lâu như , nhưng vẫn trốn ở đây?
Nhìn nghi vấn của nàng, đối phương , : “Ta cũng là .”
“Ừm?”
“Ngươi cảm nhận thở sinh mệnh ?” Thanh Đạo Đế Quân mỉm .
“Sao ngươi ...” ý nghĩ của ...
Tư Mã U Nguyệt còn xong dừng , nếu đối phương thật sự đạt đến trình độ trong truyền thuyết đó, ý nghĩ của khác cũng là thể.
Đối phương lắc đầu, : “Ta là , là vì, chỉ là một đạo thần thức mà để .”
“Thần thức?” Tư Mã U Nguyệt thực thể của đối phương, nghĩ đến thần thức mà Phong Hành Trình và để trong cơ thể , đây rõ ràng là một cấp bậc!
“Không sai, chỉ là một đạo thần thức.” Đối phương khẳng định gật đầu.
“Sao ngươi ở đây? Thanh Đạo Đế Quân bản ?” Nàng thể kìm nén sự tò mò trong lòng, liền hỏi.
Đối phương dường như chút mê mang, một lúc lâu mới : “Chuyện của từ khi rời khỏi về cũng , còn về việc tại ở đây... vì đang đợi ngươi.”