Phàm kẻ nào  hưởng thiện chung, đều giống như .
Trong ngự uyển.
Khi Từ Băng Linh   lời , khuôn mặt băng cơ ngọc cốt của nàng  ngẩn , ánh mắt dâng lên một nỗi phức tạp khó tả. Rồi nàng  về phía “tiểu cấm quân”  mặt, ánh  thoáng dịu , dường như  chút cảm xúc  tên.
Phải , nàng là đế vương, từ lâu  hiểu vì   giấu   lớp lý trí và quyền thế.  kẻ đối diện nàng — Ngụy Vũ Trạch — chỉ là bề . Y   tránh khỏi cảm giác bất an khi   thiên uy,  khi chính miệng nàng ban lệnh tru di một gia tộc chỉ bằng vài lời thản nhiên.
Nghĩ đến đây, lòng Từ Băng Linh thoáng mềm . Kẻ từng chỉ là một tiểu quan mới bước  quan trường,  sớm hiểu  quy tắc sinh tồn trong nơi quyền mưu thâm hiểm như , cũng   là đáng thương  đáng khâm phục.
Nhất là khi  y  đến việc “Tam Hoàng nữ  sách sử ban đêm”, câu  đó khiến nàng sinh  một cảm giác gần gũi kỳ lạ. Tựa như giữa đêm sâu,   vô tình thắp lên một ngọn đèn soi thấu lòng nàng.
Ngụy Vũ Trạch thấy Nữ Đế trầm mặc, vội cúi đầu:
“Thần ăn   lựa lời, xin Bệ hạ thứ tội.”
Từ Băng Linh khẽ lắc đầu: “Không .”
Dừng  một chút, nàng  :
“ trẫm   nhắc đến Tĩnh Vương.”
Giọng  nàng nhẹ, nhưng rõ ràng mang theo nỗi mệt mỏi.
“Tuân chỉ.”
Ngụy Vũ Trạch cúi đầu,  dám  thêm. Trong lòng y, dẫu   hết chuyện xưa trong hoàng tộc, nhưng cũng mơ hồ đoán :  phụ nữ  từng chứng kiến bao nhiêu   tương tàn,  tình hóa tro bụi.
“Ngươi kể  vụ án của  .” Từ Băng Linh chậm rãi .
Ngụy Vũ Trạch  đoán  điều , lập tức kể tường tận. Khi  đến việc Trương gia nhị lang xông  nhà, định  nhục  con Vưu Kim Hoa, Từ Băng Linh  nghiêng đầu, trong ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.
Nàng thấy rõ,   tuy xảo trí, nhưng vẫn giữ  cốt khí nam nhi —  tức giận đúng lúc,  hành động đúng chừng mực,  mù quáng, cũng chẳng hèn yếu.
Đến đoạn y  về “Thanh Liên Tiểu Trúc”, Từ Băng Linh  nhíu mày:
“Ngươi đêm đến thăm kỹ nữ?”
“Thần hỏi xong liền rời , tuyệt  nán .”
Ngụy Vũ Trạch nghiêm giọng, mặt  đổi sắc.
Từ Băng Linh nhếch môi, ánh mắt mang theo ý  khó giấu. Tin ngươi mới là lạ.  chẳng hiểu ,  y  thế, tâm trạng nàng  nhẹ hơn vài phần.
“Tiếp .”
Ngụy Vũ Trạch kể đến cuối, chỉ giấu một đoạn liên quan đến việc Tiểu Nhã giả mạo Nữ Đế. Toàn bộ quá trình  y thuật  tỉ mỉ, mạch lạc.
Từ Băng Linh  xong, trong mắt dần hiện lên ý tán thưởng.
Người nàng từng đề bạt,  những  khiến nàng thất vọng, mà còn vượt xa mong đợi.
“Vậy , thực lực thuật sĩ  mạnh hơn dự đoán, cũng may  Kim Giản thần quan  cùng?”
annynguyen
“ ,” Ngụy Vũ Trạch gật đầu, “Thần đúng là may mắn.”
Từ Băng Linh khẽ gật, :
“Đứa nhỏ  tính tình lạnh nhạt, ít , nhưng  trung hậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-thu-duoi-anh-trang/chuong-29-an-thuong-cua-nu-de.html.]
Ngụy Vũ Trạch tò mò hỏi:
“Bệ hạ quen nàng ?”
“Trẫm từng ở Thiên Sư phủ,  Trương Thiên Sư chỉ dạy đôi điều. Kim Giản là tiểu  tử út của ,  cưng chiều nhất.”
Ngụy Vũ Trạch  mà thán phục, khẽ :
“Hèn chi thần thấy nàng  xuất thần như tiên.”
Từ Băng Linh  đầu  y, khóe môi cong cong:
“Thôi, hôm nay đến đây. Lần  ngươi lập công, trẫm  thưởng. Muốn gì?”
Ngụy Vũ Trạch lập tức chắp tay:
“Thần trong lúc giao chiến, mượn đao mà đao gãy, nay xin Bệ hạ ban cho một pháp khí, để phòng khi cần.”
“Pháp khí binh khí?”
Từ Băng Linh bật :
“Được. Ngươi  thể đến vũ khố chọn một kiện. Mỗi món trong đó đều là vật quý, vượt xa vàng bạc.”
“Đa tạ Bệ hạ ân điển!” Ngụy Vũ Trạch cúi đầu tạ.
Từ Băng Linh  y, ánh mắt thoáng nhu hòa,   lệnh:
“Nữ quyến trong nhà ngươi  kinh hãi, cũng là  trẫm trị quốc  chu . Người .”
Thị giả bước : “Có nô tài.”
“Lấy hai trăm tấm Thục Cẩm trong kho, gửi đến phủ Ngụy sứ quân, thưởng cho nữ quyến trong nhà y.”
“Tuân chỉ.”
Ngụy Vũ Trạch  ngây .
Hai trăm tấm Thục Cẩm — tơ lụa cống phẩm quý nhất Đại Ngu triều, giá trị  nhỏ.
Trong lòng y dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hóa , giữa tầng sương lạnh giá của quyền lực, vẫn  một chút ấm áp đến từ bàn tay nàng.
Trừ khử  hai kẻ thù,  Nữ Đế công nhận,  thu về binh khí cùng Thục Cẩm — Ngụy Vũ Trạch thu hoạch lớn  từng .
Y lập tức tạ ơn, thần sắc phấn chấn, trong lòng càng tin chắc con đường lập công tích đức để tăng cường thực lực là đúng đắn.
“Được , lui xuống .”
Từ Băng Linh phất tay, nụ  nhạt dần, nét lạnh lẽo trở  giữa đôi mày.
Bắt  một con sâu mọt   nghĩa là kết thúc. Thường thì, đó mới là dấu hiệu cho thấy bên  còn vô  rễ mục đang lan rộng.
Cơn bão trong triều đình e rằng chỉ  mới khởi đầu.
Ngụy Vũ Trạch  lưu luyến, nhưng  dừng  đúng lúc mới là đạo khôn ngoan. Y cung kính hành lễ,  lùi xuống.
Một bước dạo cùng Nữ Đế, đủ khiến y trở thành tâm điểm chú ý trong cung — dù là ngầm  tỏ.
Lần ,  dẫn đường y đến Võ Công Điện là một nữ quan trẻ, giọng  trong trẻo, nghiêm cẩn mà  mất dịu dàng.
Sau khi Từ Băng Linh đăng cơ, cơ cấu trong cung  đổi lớn — nữ quan  còn chỉ  nội vụ, mà  trọng dụng gần ngang hàng với thái giám.