bà  còn  kịp nghĩ  cách “xử lý” chúng  thì   Hải Thành  vang lên tiếng còi báo động phòng  chói tai.
Chiến tranh bất ngờ  nuốt chửng thành phố nhỏ .
Pháo nổ liên hồi, khói lửa ngút trời.
Ông  và vài thương gia địa phương khác vì  chịu đầu hàng   đem  b.ắ.n công khai để  gương.
Mợ cả mang theo tài xế và bà Trương bỏ chạy trong đêm,  thèm ngoảnh đầu , mặc kệ sự hỗn loạn và tiếng gào  khắp phủ.
 và chị  trốn trong một căn nhà cấp bốn  nổ tung một nửa, định xem xét liệu  thể lẩn  khỏi thành  lúc rạng sáng .
Ánh trăng chiếu bóng những  đang trốn trong góc, những cái bóng gầy gò lén lút trông thật buồn  và đáng thương.
Là mợ hai Tần Dung.
Mặt ả  tái mét, còn  một chiếc giày cao gót   rơi trong lúc chạy trốn,  chân cao chân thấp, dáng vẻ trong con hẻm xám xịt trông  thảm hại.
 nhe đồng tử dọc, định dọa ả   nhưng ả  chỉ cứng  ,  vươn tay kéo lấy chị . 
“A Tín,  thể cho   cùng … Thật sự    chỗ nào để , cũng   ai quen  nữa…” Vừa  ả    thút thít.
Chị  cau mày,  vui ngắt lời ả : “Im , còn  nữa  đánh cho bất tỉnh  vứt  đường!”
Tiếng  của Tần Dung ngừng bặt, chỉ còn  tiếng nấc nghẹn.
“Thay quần áo , buộc tóc lên. Muốn sống thì đừng lên tiếng.” Chị  khẽ dặn dò   quan tâm ả  nữa.
 10 
Chúng  thuận lợi  khỏi thành nhưng phía  vẫn  vài  bám theo  xa  gần.
Không khó đoán, họ   gì.
Hai  phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ vị thành niên, trong tình cảnh  là con cừu non chờ  thịt.
Ánh trăng  mây đen che khuất, ánh sáng thi thoảng lộ , kéo dài bóng dáng lén lút của những kẻ phía  lúc ẩn lúc hiện.
Tay chị  nắm chặt lấy , lòng bàn tay rịn  mồ hôi.
Tần Dung như chim sợ cành cong, mỗi bước  đều run rẩy, thỉnh thoảng  đầu , ánh mắt đầy kinh hãi.
“Họ sắp đuổi kịp .” Giọng Tần Dung run rẩy đến   nên lời.
Chị    đầu , chỉ tăng nhanh bước chân nhưng con đường phía   càng lúc càng gồ ghề, tiếng bước chân phía  chúng  cũng càng lúc càng gần.
“Con đàn bà , đừng chạy nữa!” Tiếng chửi thề tục tĩu từ phía  vọng .
Đột ngột chị  đẩy   bụi cỏ bên cạnh, gầm khẽ: “Trốn cho kỹ!”
Bỗng nhiên hai bóng  vạm vỡ phía  lao tới, một trong  đó ôm ngang eo chị ,  còn  thì vươn tay về phía Tần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-ung-cua-chi/chuong-4.html.]
 xông lên kéo  đang ôm chị , cánh tay  đ.â.m một nhát dao,   đá văng ngã xuống bụi cỏ.
Chị  chống cự quyết liệt,  thủ nhanh nhẹn, thậm chí còn loay hoay qua  với  đó.
Tần Dung quen  vợ lẽ  lâu,  nhanh   đè xuống đất.
Mặt ả   đá sượt qua, nước mắt hòa với bùn đất dính đầy mặt.
Xấu xí quá.
  trong bụi cỏ, cảnh tượng trong mắt dần trở nên rộng hơn, cơ thể cũng trở nên dài thật dài.
Như một sợi dây vô hình,  tiếng động thít chặt cổ một trong những kẻ đó, càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt.
 như thể trở về đáy sông ở trấn Trường Hải,  sự lạnh lẽo quấn chặt đó bao phủ.
Cuối cùng chị   đấu nổi, kiệt sức ngã xuống đất, đối phương lộ vẻ mặt dữ tợn sắp đạt  mục đích.
 nâng nửa  , răng nanh sắc nhọn đ.â.m mạnh  cổ  . 
Chất lỏng ấm nóng  cơ thể  run rẩy, ý thức như thủy triều rút .
Khi hồi phục trở ,   co  từng tấc một về hình dáng mười hai tuổi.
  ngẩn   bãi cỏ  chị ,  dám  gần.
Chị  sẽ  thích  nữa .
Chỗ  d.a.o đ.â.m  ngứa,  giơ tay lên xem.
Vết thương vốn dĩ ghê rợn, chảy m.á.u  ánh trăng khẽ nhúc nhích sinh trưởng… bắt đầu lành .
 theo bản năng dùng tay  che vết thương,  thể để chị   thấy.
Chị  ở một bên ôm miệng, nước mắt rơi lã chã.
Trong mắt chị  chỉ  sự kinh ngạc và xót xa.
Tần Dung thì  bệt xuống một bên thở hổn hển, môi cứ run rẩy, sắc mặt tái mét.
Ả  run rẩy  dậy tiến  gần , vươn bàn tay run rẩy, lau vết m.á.u  mặt .
 lè lưỡi chẻ đôi  với ả  giống cái hồi ở nhà họ Trương ả    là yêu quái .
Một cú cốc đầu giáng xuống trán : "Đừng dọa .  sợ loài rắn."
Lời  thì dữ dằn nhưng động tác  tay  dịu dàng.
 11 
"A Tín đừng sợ em... nếu chị sợ, thì... để em  theo từ xa   ?"
Giọng  khàn đặc, khô khốc,   khó chịu.