bắt đầu thường xuyên theo Trương Văn Viễn thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm khác ,  đó hai đứa chúng  sẽ trốn  "phơi trăng", đợi vết thương lành hẳn  mới về nhà.
Rất nhanh, tác dụng phụ của việc thường xuyên  thương  xuất hiện.
 bắt đầu thèm khát m.á.u thịt.
Nửa đêm đói cồn cào,  đành   ngoài bắt chim ăn, kết quả  thấy Trương Văn Viễn với miệng đầy lông chim  cây.
Hắn chậm rãi đưa tay lên, dùng ngón cái lau khóe miệng .
"Cô cũng đói ?" Hắn hỏi xong  tự , mang theo một chút tự giễu.
Khoảnh khắc đó, gió đêm thổi qua, vạn vật tĩnh lặng.
 16 
"Chúng   thể ở  nữa."  nhẹ nhàng .
Trương Văn Viễn đột nhiên ngẩng đầu  , trong mắt lóe lên một tia giằng xé nhưng  nhanh    thế bằng sự giải thoát.
Hắn   đang  gì.
"Ừm." Giọng   khẽ nhưng  mang theo sự quyết liệt.
Chúng  chọn những nhiệm vụ nguy hiểm hơn.
Trinh sát tiền tuyến chín c.h.ế.t một sống, đánh b.o.m hậu phương địch, thâm nhập ám sát, chúng  lặng lẽ nhận lấy.
Mục đích duy nhất là c.h.ế.t ở bên ngoài.
Mỗi  lên đường, chị  đều đến tiễn chúng .
Chị  sẽ chỉnh  cổ áo cho , phủi bụi  vai cho Trương Văn Viễn, ánh mắt đầy lo lắng và  nỡ.
Chị    ý định sâu thẳm trong lòng chúng , chỉ nghĩ rằng chúng  cũng giống như những đồng chí thương binh mà chị  chăm sóc, vì gia đình , vì đại gia đình.
"Bình an trở về." Chị  luôn  như .
Chúng  lặng lẽ đáp lời,   lưng, dứt khoát lao  chiến trường đẫm m.á.u nhất.
Đạn xuyên qua  thể, l.ự.u đ.ạ.n xé toạc m.á.u thịt, lưỡi lê xuyên qua ngực...
Chúng  "chết "    nữa lành lặn  ánh trăng.
Cơ thể  tàn phá  mọc , xương cốt vỡ nát  nối liền.
Chúng  trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, khó  g.i.ế.c c.h.ế.t hơn và... cũng càng giống quái vật hơn.
Tuy nhiên, mỗi  "hồi sinh" mang    là niềm vui mà là sự tuyệt vọng sâu sắc hơn.
Cái c.h.ế.t đối với chúng   trở thành một thứ xa xỉ.
Chị  khi thấy chúng  thu dọn hành lý, cuối cùng  nhịn  nữa: "Lần   lâu lắm ?"
"Đi gửi một bức thư, sẽ về nhanh thôi."   dối.
Đột nhiên chị  xông đến nắm chặt cổ tay , lực đạo lớn đến kinh ngạc: "A Huỳnh! Em đừng lừa chị!"
Chị  hạ thấp giọng, vành mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Tối qua Tần Dung thấy hai  đang gặm..."
Lời chị  nghẹn  trong cổ họng,  thể  tiếp  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bao-ung-cua-chi/chuong-7-full.html.]
Chị  dùng tay vỗ  lưng , trách    thật: "Đều tại chị! Đều tại chị! Năm đó rõ ràng   chọn là chị!"
Nước mắt chị  chảy dài  mặt, rơi xuống tay , khiến tim  thắt .
"A Tín!"  nắm c.h.ặ.t t.a.y chị .
"Em  , A Tín nuôi em  ! Chị xem! Em  thể  những việc mà  khác   ! Mỗi ngày chị và chị Dung về đều kể với em rằng những tiểu đồng chí  thương kiên cường và giỏi giang  bao, chị xem em , em cũng  mà!"
"Hu hu hu!" Chị  vùi đầu  cổ ,   ngừng.
Dù    một  nữa,  cũng sẽ nấu  thuốc cho chị uống.
Xin  chị.
Sau  sẽ  lừa chị nữa.
 17 
Nhiệm vụ     là gửi thư.
Chúng  nhận  mật thư của tổ chức. 
Một đơn vị quân đội sắp  qua hẻm núi.
Trương Văn Viễn đỏ mặt lùi nửa bước, đụng  bàn trang điểm.
"Cô ..." 
"Vừa ." Trương Văn Viễn vò nát lá thư, giọng khàn khàn, trong mắt là cảm xúc  thể nhận rõ.
Hắn  chào chị  mà chỉ  khi chúng  xuất phát,  gửi một bức thư.
Chúng  mai phục  vách đá hai bên hẻm núi.
Khi đoàn xe   hẻm núi,   Trương Văn Viễn: "Có lẽ đến đây là kết thúc ... Hối hận , đại thiếu gia?"
"Kiếp ..." Hắn ngừng  một chút, đột nhiên , nụ  đó mang theo sự giải thoát và nhẹ nhõm: "Thôi, đừng   nữa."
Chúng  đồng thời nhảy xuống.
Ngay khoảnh khắc b.o.m  phát nổ, mùi lưu huỳnh hắc và mùi đất cháy xộc thẳng  mặt.
Điều cuối cùng  nhớ đến là chén  thuốc năm xưa cha   nấu.
Nóng hổi và thơm.
Mang theo ký ức ấm áp đó,  nhắm mắt .
 18 
Cuối cùng chiến tranh cũng lắng xuống.
Ở Dung Thành  thêm một tiệm  thuốc nhỏ.
Chủ quán là hai  phụ nữ.
Khách hỏi họ    thị trấn lớn  ăn,  lớn tuổi hơn : "Con cái trong nhà  về, đổi chỗ sợ chúng  tìm thấy."
Họ tin rằng, một ngày nào đó, trong con hẻm nhỏ  sẽ  hai bóng  xuất hiện, một cao một thấp mang theo sự mệt mỏi trở về nhà.
- Hết -