BẤT CHẤP THEO ĐUỔI ĐỊNH MỆNH CỦA MÌNH - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-09-30 11:34:30
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Hỷ Lạc tỉnh vẫn im lặng, thậm chí mở miệng truy hỏi chuyện đứa bé, mẫu tử liên tâm, tuy chỉ là chín tuần ngắn ngủi, thế nhưng cô vẫn cảm ứng ? Đó là loại cảm giác trong cơ thể thiếu một khối gì đó.
Cô chỉ là ít chuyện, thường thường chỉ một chỗ đến xuất thần lâu, cũng ít với Lâm Hạo Sơ, ánh mắt cũng khi giao .
Lâm Hạo Sơ cô cúi đầu uống nước, suy nghĩ một lát , “Để gọi điện thoại cho .” Khi xảy chuyện cuống cuồng kịp thông báo cho Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh.
Hỷ Lạc ngẩng đầu nhanh, khi bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ thì nhanh chóng cúi đầu, giọng lúng túng, “Không nên… em họ lo lắng.” Hơn nữa, nếu Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh mà , Lâm Hạo Sơ sẽ khó xử lắm? Lòng Hỷ Lạc chua xót, vì đến bây giờ, bản còn bận tâm đến cảm thụ của như thế.
Lâm Hạo Sơ yên lặng đóng cửa phòng bệnh, lấy điện thoại di động , vuốt vuốt thật lâu, nối thông điện thoại với Diệp Hồng, “Có thể… đến tổng viện quân khu một chuyến ?”
Diệp Hồng ở bên lập tức ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, vạn bất đắc dĩ Lâm Hạo Sơ thể gọi điện thoại cho bà, bà là hiểu ý hỏi xảy chuyện gì, chỉ là hỏi một cách rõ ràng khoa và phòng bệnh liền tắt máy.
Lâm Hạo Sơ cuối hàng lang thật lâu, gió lạnh từ cửa sổ phần phật thổi tới. Cửa thang máy mở, vô thức nghiêng đầu thoáng qua, lúc chạm ánh mắt của Cố Doãn đang vội vàng từ trong . Anh bất ngờ vì Cố Doãn đột nhiên xuất hiện, liền nghĩ đến, trong lòng phần khác thường, cô gọi tới?
Cố Diệp Phi
Cố Doãn thấy Lâm Hạo Sơ, hùng hùng hổ hổ hướng bước nhanh tới, hung hăng vung nắm đ.ấ.m đánh mặt , Lâm Hạo Sơ nhanh chóng tránh . Anh thuận thế nắm cánh tay Cố Doãn bẻ phía , Cố Doãn xoay áp chế tường. Lâm Hạo Sơ mặc dù chân thương, cũng rời khỏi quân đội gần bảy năm, nhưng vẫn còn tố chất huấn luyện, thủ phản ứng linh hoạt, tay dùng lực, trán Cố Doãn liền chảy vài giọt mồ hôi.
Trong thở ồm ồm của Lâm Hạo Sơ chứa đựng sự ẩn nhẫn cùng tức giận, “Cố Doãn, cảnh cáo , cách xa cô một chút.”
Sắc mặt Cố Doãn trắng, nhưng vẫn bày một nụ , “Làm ? Bây giờ bắt đầu căng thẳng , căng thẳng … Anh bắt cô ? Anh sợ?”
Hơi thở Lâm Hạo Sơ nghẹn , là… sợ ? Trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh nghiêm túc hiện một tia rối ren, “Tần Hỷ Lạc nếu lấy , thì cả đời cô là vợ của , ít ở đây tự cho là thông minh .”
Cố Doãn nhạo, “Nếu chắc chắn như thế, thì bây giờ sợ cái gì? Cần gì để ý ở ở bên cạnh cô như thế?”
Khí lực tay Lâm Hạo Sơ tăng thêm vài phần, “Đừng tưởng rằng giở trò tiểu xảo như thế , ngày đó cổng trường, thấy xe của .”
Cơ thể Cố Doãn cứng ngắc trong một giây, lập tức khôi phục bình thường, “Thì tính , và Hỷ Lạc ngay thẳng, giống nào đó, cùng tình nhân cũ dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.”
Lâm Hạo Sơ lạnh lùng , “Tìm điều tra ? Nói thử xem, điều tra những gì ?”
Cố Doãn dùng sức vùng , vì cơ thể kìm hãm nên giọng hổn hển, “Nên những điều nên , đều tra hết, cho Hỷ Lạc , vì và bác sĩ dây dưa rõ, cho cô , và bác sĩ …”
“Hạo Sơ, con gì?” Diệp Hồng từ lúc nào ở cách đó xa cảnh hai tranh chấp, Lâm Hạo Sơ buông tay , trả lời lời Diệp Hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-chap-theo-duoi-dinh-menh-cua-minh/chuong-42.html.]
Trán giật giật, Cố Doãn rốt cuộc bao nhiêu, điều tra những gì.
Cố Doãn đến gần Lâm Hạo Sơ, nhếch khóe môi khẽ, “Lâm Hạo Sơ, từ từ ngẫm , Hỷ Lạc theo , thể nhận gì?” Lời ám chỉ của khiến tâm tư Lâm Hạo Sơ chùng xuống, rõ, trong tích tắc đó, ý thức, một chút lý trí. Bệnh của đến tình trạng kiểm soát , , là đứa bé, thế còn ? Toàn đều dường như kiệt sức lùi về phía một bước, nặng nề tựa vách tường.
Cố Doãn ngang qua Diệp Hồng, gật đầu chào hỏi, hướng phòng bệnh nhanh. Diệp Hồng đến cạnh Lâm Hạo Sơ, tay phân vân chần chừ, vẫn là nhẹ nhàng đặt vai , “Đầu nghĩ như thế nào, thì như thế đó . Nói , con bé mới .”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một cách cay đắng, “Bà tư cách gì mà , vẻ đạo mạo đều từ trong khuôn các di truyền ?”
Diệp Hồng trầm mặc một hồi, cũng phản bác , bà cúi đầu thở dài, “Tim con , thể chịu tổn thương mấy ?”
Lâm Hạo Sơ ngẩn , ngẩng đầu Diệp Hồng, đầu tiên gần như thế, cả hai bình tâm tĩnh khí chăm chú như thế, Diệp Hồng ôn hòa, tay bà cầm tay lạnh băng của , “Khi hiểu thì quá muộn, cho nên hy vọng con đến khi mất mới hiểu . Tự bản hỏi cho rõ ràng, đối với con bé, rốt cuộc là tình cảm gì.”
Âm thanh giày cao gót của Diệp Hồng quanh quẩn tại hành lang, một Lâm Hạo Sơ yên lặng dựa tường, Hỷ Lạc, bây giờ … mất em ?
Cố Doãn sofa trong phòng bệnh, nửa ngày đều gì, Hỷ Lạc cắn cắn môi, , “Anh uống nước ?”
Cố Doãn về phía cô, cái mặt đen nổ tung bất cứ lúc nào, “Nếu như gọi điện thoại, em định ai cũng thèm , cứ ức h.i.ế.p im lìm chịu hé răng như thế.”
“Ức hiếp?” Hỷ Lạc sửng sốt, lập tức tiếng, “Ức h.i.ế.p gì chứ? Tại cẩn thận ngã sấp xuống thôi…” Nói xong lời cuối cùng thì thấy mặt Cố Doãn càng lúc càng u ám, cô thức thời câm miệng.
Diệp Hồng đẩy cửa , Hỷ Lạc thấy bà giật , nghĩ tới Lâm Hạo Sơ sẽ gọi bà đến chăm sóc , Diệp Hồng đến mé giường, “Mẹ tìm bác sĩ hỏi qua …” Bà đăm chiêu suy nghĩ Cố Doãn sofa, Hỷ Lạc hiểu ý, “Không , đây là bạn chơi từ nhỏ của con, cũng gần giống như trai con.”
Diệp Hồng nắm tay Hỷ Lạc, thở dài, “Lần là Hạo Sơ sai, nó cũng tự trách . Là chúng sơ sót, quan tâm các con nhiều hơn, xuất viện thì về nhà, từ từ giúp con điều dưỡng cơ thể. Bác sĩ con bình phục lắm, yên tâm, các con còn trẻ, còn nhiều cơ hội.”
Hỷ Lạc gì, .
Cố Doãn đột nhiên dậy, nắm chặt tay, dằn xuống cơn giận đang mọc lên bừng bừng, “ còn việc , hai cứ chuyện.” Không đợi Hỷ Lạc và Diệp Hồng , liền phòng bệnh, ngọn lửa trong lòng cũng đè xuống , hung hăng nện một đ.ấ.m vách tường, dọa mấy y tá đang mặt mày tái mét nhanh chóng chạy qua .
Lâm Hạo Sơ ở cách đó xa , Cố Doãn bỗng dưng qua túm lấy áo Lâm Hạo Sơ, “Anh là thằng khốn, rõ ràng từng kết hôn, vì cái gì cũng cho Hỷ Lạc, bác sĩ là vợ của , vì cho Hỷ Lạc, lẽ nào cô trong mắt ngay cả điều cần thiết giải thích đều ?”
Lâm Hạo Sơ gỡ tay , một tia hoảng loạn thẳng mắt , “Vâng, chúng từng lĩnh giấy kết hôn ở nước ngoài, nhưng cũng ly hôn nhanh. nghĩ gì để , bởi vì đó là chuyện quá khứ .”
Hô hấp của Cố Doãn ngừng tăng thêm, “Anh thật đúng là… thằng khốn.” Cậu đến gần Lâm Hạo Sơ, dằn từng chữ một, “ nhất định mang Hỷ Lạc rời khỏi .”
Lâm Hạo Sơ đón nhận ánh mắt , từng chữ rõ ràng mà , “Ngoại trừ tự chính cô , những khác ai cũng đừng nghĩ mang cô rời khỏi .”
Cố Doãn nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay đều nắm chặt đến phát đau, “Vì ? Không yêu cô thì trói buộc cô ý nghĩa gì, thể buông bác sĩ , vì cô thể?” Nói xong, sống lưng Cố Doãn căng cứng, chăm chú môi Lâm Hạo Sơ, cho dù nếu cam nguyện, vẫn mong thể câu trả lời, một đáp án mang hạnh phúc cho cô.
Lâm Hạo Sơ trầm mặc thật lâu, ánh mắt đổi trong nháy mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh, “Tại với ?” Suy nghĩ một chút, với Cố Doãn, “ thể chính là, những thứ như nghĩ, sẽ cho Hỷ Lạc một lời giải thích.”