Bắt Cóc Gặp Phải Bắt Ma - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-05-03 00:53:04
Lượt xem: 758
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là năm thứ hai tôi học cao học.
Họ tử tế và giàu có, cuộc sống chưa từng để lại một dấu vết nào trên người họ.
Họ có thêm hai người con một trai, một gái thông minh xuất sắc, mọi phương diện đều toát lên vẻ viên mãn và hạnh phúc.
Còn tôi… giống như một kẻ xa lạ, lạc bước vào thế giới ấy, mang theo khí chất quê mùa, lạc lõng, đứng giữa căn biệt thự nguy nga mà bối rối, lúng túng.
Họ nhìn tôi với ánh mắt bao dung nhưng dè chừng, giọng nói thì lịch thiệp và khách sáo một cách chuẩn mực.
Chính lúc ấy, Thẩm Ly bấm chuông cửa.
Hôm đó là ngày thứ mười lăm tôi gặp lại cha mẹ ruột, và là ngày thứ mười bốn tôi ở trong căn nhà này.
Lúc nó đến, tôi đang thu dọn hành lý để quay lại ký túc xá.
Tôi chưa từng đưa địa chỉ cho nó.
Sao nó lại tìm đến được đây?
Sự gắn kết bằng m.á.u mủ khiến cha mẹ tôi chấp nhận nó rất dễ dàng, giống như họ chấp nhận luôn trứng gà, sữa tươi, trái cây và cả thuốc lá, rượu bia mà nó mang theo.
Còn tôi… chỉ thấy gai cả người.
Thẩm Ly không biết đọc ánh mắt, giống như nó chẳng hiểu được ánh nhìn rẻ rúng rơi xuống đôi giày rẻ tiền của mình, không hiểu nét ngượng ngùng trên mặt cha mẹ khi nghe tên trường mà nó theo học, càng không hiểu được cái cách người em cùng huyết thống cố tình giữ khoảng cách.
Nó vô tư đến mức khó tin, không hề bận tâm chuyện không ai giữ nó lại ăn cơm, không ai mời nó ở lại qua đêm, dù trời đã tối, dù phải đi bộ rất xa mới tới bến xe buýt.
Tôi bỗng đứng bật dậy, nắm tay đứa em gái, kéo nó chạy ra ngoài.
Hôm đó tôi vốn đã khó chịu, nghe tin Thẩm Ly bị hoãn tốt nghiệp, tôi không kìm được cãi nhau một trận lớn với nó.
Nó giận quá, quay người bỏ đi.
Đến khi tôi bình tĩnh lại, mới nhận ra mình vừa làm gì.
Tôi quay ra tìm đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tôi bắt đầu hoảng, lo rằng nó sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Tìm khắp nơi không được, tôi suýt nữa báo cảnh sát.
Ngay lúc đó, Thẩm Ly gọi điện về:
“Em về đây. Đang ở bến xe.”
Tôi mới thở phào.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho nó lần nữa.
Nhưng không hiểu vì sao, nó không đi tàu, lại bắt nhầm xe.
Cãi nhau một hồi rồi… mất liên lạc.
Đêm hôm sau đó, tôi nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat.
Thẩm Ly luôn biết cách khiến tôi bất ngờ.
Chỉ có điều… lúc nào cũng chỉ là bất ngờ, không bao giờ là niềm vui.
Tôi cuống cuồng đi báo án, lúc điền vào tờ khai tay còn run lẩy bẩy, đầu óc toàn là những câu chuyện đau lòng về các cô gái bị bắt cóc bán đi.
Em gái tôi tuy sinh ra trong cảnh nghèo khó, nhưng từ nhỏ đến lớn gặp toàn người tốt, trong mắt nó là ánh sáng, là hy vọng, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, nên đâu cảm được bóng tối giấu sau ánh sáng ấy.
Về sau cảnh sát báo tin: họ đã tìm được manh mối.
Họ dẫn tôi đến ngôi làng đó, nhưng không cho tôi tham gia vào quá trình bắt giữ.
Dù sao tôi cũng chỉ là một thường dân, không nên mạo hiểm.
Nhưng tôi lo quá, cuối cùng vẫn lén lên núi.
Kể từ đó, thế giới quan của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Hóa ra sư phụ và sư muội của tôi không phải lừa đảo.
Hóa ra trên đời này thật sự có những thứ khoa học không thể lý giải.
Chỉ vì giúp gia đình cô gái đó có một giấc mơ, em tôi nhận được một khoản tiền.
Trên đường về, nó mời tôi ly trà sữa ở quán nổi tiếng, rồi đem toàn bộ tiền đó bỏ vào hòm từ thiện.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quay về căn nhà nhỏ.
Căn nhà ấy vẫn cũ kỹ, nhưng không còn dột nữa.
Con gà trống giờ được thả rông sau nhà, trời mưa thì chui vào bếp nằm bên bếp lửa, lim dim ngủ ngon.
Sư phụ cũng già rồi, ngồi ở bậc cửa nhặt đậu, tay lướt video ngắn trên điện thoại, nhạc chuông ồn ào.
Tôi đang ngậm điếu thuốc châm lửa, Thẩm Ly thò tay vào túi áo tôi móc ra cả bao thuốc, rút một điếu châm lửa hút luôn.
Tôi định mắng, nhưng nhớ đến cảnh nó nhìn chằm chằm vào lệ quỷ mà cười nhạt, cuối cùng cũng không mở miệng được.
Sư phụ nói:
“Ly Ly, sau này thi công chức đi, con gái mà, ổn định mới là trên hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-15.html.]
Thẩm Ly rít một hơi, nói:
“Sư phụ, con không thi công chức nữa. Chuyện lần này khiến con suy nghĩ rất nhiều. Sau này con muốn làm một việc gì đó thật sự có ích.”
Sư phụ:
“Nhưng công chức cũng là việc có ích mà! Con có thiên phú như thế, sau này có thể làm được nhiều việc lớn hơn.”
Thẩm Ly không trả lời.
Sư phụ quản không được nó, tôi cũng vậy.
Sư phụ thở dài:
“Ly Ly, người làm nghề như chúng ta, tối kỵ là tự ý nhúng tay vào số mệnh người khác.”
“Lần này con bình an vô sự là do con bị kéo vào, và bọn chúng thực sự ác độc quá mức.”
“Nhưng nếu sau này, chỉ cần thấy ai xấu là con xông vào trừng trị, thế thì… loạn mất rồi.”
Thẩm Ly khẽ hỏi, như thể suy nghĩ:
“Vậy… nếu con bị cuốn vào thì có tính là nhúng tay không?”
Sư phụ nhìn nó rất lâu, không trả lời, chỉ đem rổ đậu vừa nhặt xong mang vào bếp xào.
Hôm đó, tôi xào thịt. Dầu đậu cho vào chảo liền bốc khói, chẳng mấy chốc, mùi thơm đã lan khắp căn nhà.
Tôi nói:
“Nếu em đã muốn làm gì, thì cứ làm đi. Chỉ cần em an toàn, thì anh sẽ luôn là chỗ dựa của em.”
Em ấy chỉ mỉm cười.
Về sau, Thẩm Ly trở thành một blogger du lịch.
Đi đây đi đó, ngắm cảnh, trải nghiệm cuộc sống.
Nó không được phép chủ động thay đổi số mệnh của người khác, nhưng người khác thì lại có thể kéo nó vào vòng xoáy của họ.
Thẩm Ly luôn bị cuốn vào đủ loại rắc rối, đủ kiểu thị phi, và cả những mặt tối mà chẳng ai muốn đối mặt.
Lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.
Sau này, nó trở thành một streamer có chút tiếng tăm. nhưng hông bán hàng.
Nó bảo, sư phụ từng bói cho một quẻ, nói rằng:
“Đời này em không có mệnh phát tài, kiếm được nhiều tiền, chỉ khiến vận mệnh của em thêm gập ghềnh. Còn có thể liên lụy đến các nhãn hàng hợp tác với em.”
“Tiền tiêu xài thì chẳng bao giờ tiếc, kiếm được món lớn thì tiêu một phát sạch bách, muốn ăn gì ăn, muốn chơi gì chơi, phần dư gửi thẳng vào quỹ từ thiện.”
“Khi không có thu nhập, em có thể ngủ dưới gầm cầu, ăn bánh bao ngâm nước lạnh.”
Thứ duy nhất không đổi, là mỗi tháng nó vẫn gửi cho tôi một khoản tiền.
Có lúc mấy nghìn, có lúc mấy trăm, có khi chỉ vài chục.
Nó nói:
“Anh thích thì tiêu, không thì cứ để dành. Sau này em đi không nổi nữa, thì nhờ anh nuôi em.”
Tôi chỉ cười:“Ừ, sau này em đi không nổi nữa, thì về nhà, anh nuôi em.”
Mối quan hệ giữa tôi và cha mẹ ruột luôn ở mức nhạt nhòa.
Tôi hiểu sự dè chừng lịch thiệp của họ dành cho tôi, nhưng không thể tha thứ cho sự thiếu tôn trọng họ dành cho sư phụ và sư muội tôi.
Họ rất muốn cải thiện mối quan hệ, thấy tôi lạnh nhạt thì phát cáu, đã từng mất kiểm soát mà nói rằng:
“Mày trách bọn tao sao?”
Sau này chính Thẩm Ly là người khuyên tôi.
Nó nói:
“Dù là sư phụ hay em, đều không thể ở bên anh mãi mãi. Em mong anh có thêm vài người thân để nương tựa.”
Tôi chỉ cười, không đáp.
Một hôm, sau khi xong việc, tôi vô tình thấy nó đang livestream.
Lúc đó đã khuya. Trời mưa rả rích.
Nó thoải mái nằm trong lều, trò chuyện với mấy fan trên màn hình.
Người xem không nhiều.
Thẩm Ly không màng hình tượng, nằm ngửa lười nhác, vừa ăn đậu phộng, vừa kể chuyện ma.
Một ngọn đèn. Nửa đĩa lạc rang.
Nó cười nói:
“Mai lại là một ngày đẹp trời nữa ha!”
(Hết truyện)