Đừng nói là bắt xe về nhà, đủ ăn một bữa còn khó!
Tôi lăn lộn đủ kiểu, làm thuê ăn đỡ đói, hôm nào cũng đói một bữa no một bữa.
Không ngờ tìm được một chỗ bao ăn bao ở như thế này, tôi không đi nữa!
Tôi mở mắt ra, thấy người một phụ nữ, bây giờ nên gọi là mẹ chồng tương lai đang được dì kia vỗ vai, nói:
“Con nhỏ này tôi thấy tính tình ngoan, tướng tá cũng dễ sinh đẻ.”
“Chị cứ cho nó đói vài bữa, đánh vài trận là nó cam phận thôi.”
“Chị em mình là người nhà, tôi lừa chị làm gì?”
Mẹ chồng tương lai của tôi mặt mày lo lắng, sau đó đi ra ngoài.
Còn người kia, phải gọi là cô chồng tương lai thì dùng chân đá tôi một cái, thấy tôi mở mắt liền lạnh nhạt nói:
“Tỉnh rồi hả? Đừng có bày trò trốn chạy. Núi rừng nơi này sâu hun hút, mày chưa chạy được bao xa thì bị bắt về rồi.”
“Nhà chị tao nghèo thật, nhưng đàn ông cũng không tệ. Mày nên chấp nhận số phận đi!”
Tôi không biết phải làm sao.
Nên làm đúng quy trình mà phản kháng, hay là nói toẹt ra luôn là tôi đâu có định trốn?
Cô ta cũng chẳng trông mong tôi sẽ ngoan ngoãn gì, rõ ràng là một dân buôn người chuyên nghiệp, từng trải vô số, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.
Rất rõ ràng cô ta không tin tôi một chút nào.
…
Ba ngày đầu, bọn họ mỗi ngày chỉ cho tôi một bát nước, ngoài ra thì không có gì cả.
Cái này gọi là… thử độ chịu đựng.
Phải để đói, đói vài ngày, đói đến choáng váng đầu óc, thì con người ta mới dễ sai khiến, muốn vo tròn thì vo, muốn bóp méo thì bóp.
Đói chưa đủ đâu, còn phải đánh nữa đánh đến khi trong đầu con gái không còn tí ý nghĩ nào về việc bỏ trốn, chỉ còn lại một chữ "cam phận", ngoan ngoãn ở lại sinh con đẻ cái.
Bây giờ con gái phần lớn đều được nuôi nấng chiều chuộng, gặp phải combo đói + đòn này, sau đó cho ăn một bữa no, thì đừng nói là chịu ở lại sinh con, đến cả việc làm những chuyện trái với nhân tính, cũng gật đầu chấp nhận.
Tất cả những điều này là do… con ma nữ trước mặt tôi nói ra.
Cô ta trông khá xinh xắn, nhưng lời lẽ thì cay nghiệt, khí âm nặng nề tỏa ra khiến tôi nổi hết da gà.
Mà tôi cũng thực sự không thể chịu nổi cái môi trường sống như chuồng heo trong căn nhà đất này nữa rồi.
Không biết bao lâu rồi chưa quét dọn?
Rơm rạ chất đống, sâu bọ bò loạn xạ, sàn nhà vừa dơ vừa nhớp, góc tường còn có phân.
Cái ghê nhất là có mấy sinh vật trắng nhợt nhợt đang ngọ nguậy ở trong đó!
Bẩn kinh hồn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-2.html.]
Nếu không nhờ có con gà thành tinh nhà tôi đứng bên cạnh xua sạch côn trùng, thì tôi đã đập tan cái nhà này từ lâu rồi!
Mà ngoài cửa sổ, cửa ra vào cũng chật kín những hồn ma con gái đến xem náo nhiệt.
Chỉ là nhờ có chị gái ma trước mặt tôi nên chúng nó không dám lại gần.
Phải, tôi không phải người bình thường.
Tôi tên Thẩm Ly, từ nhỏ đã được sư phụ nhận đem về nuôi, là thần đồng nổi tiếng trong mười dặm quanh đó. Nói thật thì mười dặm quanh đó cũng chỉ có mỗi nhà tôi thôi…
Nhưng mà, tôi thật sự cũng có chút bản lĩnh.
Không như mấy nữ chính lạnh lùng cao quý trong truyện huyền huyễn, tôi là kiểu người ấm áp, nhiệt tình, tốt bụng, nếu không thì làm sao lại bị tống tới cái nơi quỷ quái này?
Nhưng quan trọng nhất là, tôi rất biết thích nghi với hoàn cảnh.
Cũng vì vậy, tôi rất nhiệt tình mời mấy chị ma ngoài cửa vào tổ chức team-building, dù các chị ấy vẫn còn xem tôi là người ngoài, nhưng tôi vẫn cố gắng hòa nhập.
Tuy nhiên, chị ma trước mặt thì không nghĩ vậy.
Cô ta vừa sợ con gà trống bên cạnh tôi đang bận mổ sâu, vừa sợ lá bùa trong tay tôi, thế là nói hết tất cả những gì mình biết.
Cái làng này tên Khánh Tuyền Thôn, nằm sâu trong núi, trọng nam khinh nữ, mua bán phụ nữ là chuyện thường tình, là một mắc xích nhỏ nhưng không thể thiếu trong dây chuyền buôn bán người.
Chị ma lúc còn sống cũng là sinh viên đại học, đi chơi cùng bạn thì bị vài gã đàn ông đánh giữa đường, vu khống cho là “tiểu tam”.
Người qua đường chỉ đứng xem, không ai ra tay cứu.
Sau đó, cô cùng mấy bạn gái bị nhét vào xe tải, chẳng bao lâu bị bán vào cái làng này, bị ép gả cho một lão già độc thân, chưa được nửa năm đã bị hành hạ đến chết.
Còn mấy người bạn kia thì… đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Chị ấy học ngành tài chính, giờ thì đang ngồi trước mặt tôi, phân tích từng chuyện nghe được từ bọn buôn người, và liên kết lại bằng kiến thức kinh tế học mà chị từng học khi còn sống.
Tôi nghe đến choáng váng mặt mày.
Vì thực ra… tôi cũng học tài chính.
Nhưng mà… tôi cảm giác như mình học phải tài chính phiên bản lỗi.
Tôi không nhịn được, liền lên tiếng ngắt lời:
“Chị ơi, chị học chắc giỏi lắm ha?”
Chị gái ma thở dài buồn bã:
“Cũng tàm tạm thôi, chị học đại học hạng hai, chuyên ngành cũng không có lợi thế gì… nhưng mà em cũng biết rồi đấy, thị trường việc làm bây giờ tệ quá, chị chỉ còn cách cố gắng học hành.”
Tôi gật đầu đồng cảm sâu sắc.
Chị ấy vẫn tiếp tục than thở:
“Lúc còn học, chị cũng được gọi là sinh viên xuất sắc, từng đứng nhất ngành, từng nhận học bổng quốc gia, còn theo thầy giáo viết bài nghiên cứu. Chị vốn định học cao học nữa cơ…”
Lúc đó, tôi đáng lẽ nên an ủi chị.