Tạ Cửu Đường vốn dĩ dễ ngủ, nhưng từ khi Khương Trà xuất hiện, ít khi mất ngủ. Vì , dù công ty bận rộn đến , vẫn cố gắng trở về nhà buổi tối để ngủ một giấc thật yên .
Nửa đêm, Khương Trà đột nhiên cảm thấy nóng bừng. Nàng thử hạ nhiệt độ điều hòa hết mức thể, nhưng vẫn ngăn cảm giác nóng rực từ bên trong cơ thể. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến mí mắt nàng nặng trĩu, cả như chìm một cơn mộng mị sâu, tài nào nhấc nổi dù chỉ một ngón tay.
Cảm giác kỳ lạ cứ kéo dài cho đến khi nàng bất ngờ nhận … linh hồn đang tách khỏi cơ thể.
Khương Trà kinh ngạc, nhưng thể gì khác. Nàng lơ lửng trong trung, theo một lực hút vô hình, trôi qua vách tường, tiến căn phòng bên cạnh.
Ngay đó, nàng trợn mắt há hốc mồm khi nhận linh hồn đang… đặt lên Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường lúc ngủ sâu, mơ hồ cảm thấy thứ gì đó đè nặng lên . Hắn mở mắt, nhưng mí mắt như phong ấn, nặng trịch thể nhấc lên. Cả cứng đờ, thể cử động dù chỉ là nhúc nhích một ngón tay.
Tình trạng kỳ lạ kéo dài đến tận khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa.
Ngay khoảnh khắc Tạ Cửu Đường mở mắt, linh hồn của Khương Trà đột nhiên kéo về cơ thể.
Nàng bừng tỉnh, đột ngột bật dậy giường, hai mắt mơ màng chằm chằm đôi bàn tay .
“Chẳng lẽ tối qua bệnh ly hồn?” Khương Trà lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức lắc đầu phủ nhận.
Bệnh ly hồn đơn thuần sẽ chuyện khóa chặt trong một phạm vi nhất định, cũng sẽ tự động bay đến bên cạnh một khác, còn… đặt lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/278.html.]
một điều nàng thể khẳng định chắc chắn.
Khương Trà dậy, nhanh chóng niệm quyết tịnh . Lập tức, cơ thể nàng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, linh khí lưu chuyển dễ dàng hơn .
Nàng thử nâng tay, điều khiển một bình hoa đặt cách đó ba mét. Quả nhiên, bình hoa lập tức trôi nổi trong trung, nhẹ nhàng bay đến tay nàng khi đặt ngay ngắn tủ đầu giường.
Không chỉ linh lực khôi phục, ngay cả thương tổn trong cơ thể cũng đang dần hồi phục.
Khương Trà phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ. Khi gương, nàng ngẩn .
Gương mặt nàng rõ ràng đổi— về đường nét, mà là khí sắc. Làn da trắng mịn, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh thần, trông như trải qua một trận sung sướng vô cùng.
Nàng khỏi phòng, kịp xuống lầu thì Tạ Vinh Sinh chặn ngay cửa, nàng với vẻ mặt sững sờ.
“Ngọa tào! Ngươi là Khương Trà? Sao ngươi vẫn còn ở chỗ Cửu thúc ?”
Hắn còn trợn mắt kỹ nàng từ xuống , đó nhịn lùi vài bước.
Mộng Vân Thường
“Không ngươi vụng trộm phẫu thuật thẩm mỹ chứ? Sao xinh hơn nhiều ?”
Khương Trà lười để ý, chỉ liếc một cái với ánh mắt như đang một tên thiểu năng, xỏ dép, bước ngoài chạy bộ buổi sáng.