Dung Uyển Thục vội giữ :  “Khuya thế  , nhà cháu ở xa đây lắm  ? Hay là ở  ,   ngày mai là tiệc nhận  , cháu nên  mặt ở đây mới . “
Ông cụ Đàn cũng gật đầu đồng tình:  “ , tiểu Nghiên, Linh Âm  thể trở về nhà là nhờ công của cháu, cháu nên ở  đây. “
Vừa khéo Hoắc Cảnh Nghiên cũng   ,  liền lập tức đồng ý:  “Vâng ạ,   phiền  . “
 “Để   dọn cho cháu một phòng. “ Dung Uyển Thục mỉm   bước  ngoài.
Đàn Linh Âm nghiêng đầu  Hoắc Cảnh Nghiên, cô nhạy bén nhận  một luồng sát khí u ám  thoáng hiện  gương mặt .
 “Anh Hoắc,   đây với  một lát. “
Hoắc Cảnh Nghiên vội vàng  theo cô  ngoài, thuận thế đỡ lấy tay cô:  “Để  dìu cô. “
Cả hai cùng  xuống chiếc ghế dài ngoài sân, hai bờ vai kề sát  .
Đàn Linh Âm chậm rãi lên tiếng:  “Anh Hoắc,   mới  chuyện gì  xa  ? “
Lúc ăn cơm   vẫn còn bình thường,  mà chỉ  một cuộc điện thoại,    vương thêm sát khí.  là kỳ lạ.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên khẽ lóe lên:  “Gì cơ?   hiểu. “
Đàn Linh Âm vươn tay xoay mặt   đối diện với , bình tĩnh  thẳng  mắt :  “Thành thật khai báo ,    vốn  nên  thứ sát khí . “
Đầu ngón tay cô lành lạnh, khi chạm  cằm Hoắc Cảnh Nghiên  khiến   cảm giác tê rần như thể  một luồng điện nhẹ chạy qua.
Yết hầu  khẽ trượt, giọng trầm xuống:  “Không  gì,  chỉ bảo Lý Hành xử lý chút chuyện ở Nam Thành thôi. “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 “Đàn Hoành Chính? “ Đàn Linh Âm đoán  ngay lập tức.
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ gật đầu, đôi mắt đen láy của  cẩn thận quan sát cô:  “  giúp cô trút giận. “
Lòng Đàn Linh Âm tức thì ấm , cô  chăm chú  mắt , :  “  cũng  nên  chuyện , việc đó sẽ ảnh hưởng đến  đấy. “
 “Sẽ  ảnh hưởng ? “ Hoắc Cảnh Nghiên  hiểu,  cho rằng trừng trị kẻ ác là  việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-108.html.]
Đàn Linh Âm buông tay, ngẩng đầu  ánh trăng  cao, giọng cô nhỏ dần:  “Mọi sự  đời  đều  mối liên hệ nhân quả. “
 “Lúc    thể lấy  tiền tài của nhà Đàn Hoành Chính, nhưng   thể trực tiếp  hại đến tính mạng của họ,    tại  ? “
Hoắc Cảnh Nghiên ngắm  gò má thanh tú của cô, dịu dàng đáp:  “Không . “
 “Bởi vì họ  cho  một nơi để ở, cho   đến trường. Dù ít dù nhiều, đó cũng là ơn dưỡng dục. Tuy cái ơn   tạo  chỉ để  nền cho việc sửa mệnh của Đàn Nhã Nguyệt, nhưng ơn vẫn là ơn,  thể nào xóa bỏ . “
Nguyên chủ  c.h.ế.t từ năm năm tuổi, nhưng Đàn Linh Âm thì  lớn lên ở nhà họ Đàn, dẫu cho cuộc sống của cô vô cùng khổ cực.
Món ân tình  là do cô  ép  nhận lấy khi còn bất lực, nhưng   sẽ  ai  thể bắt cô  chịu ơn thêm  nào nữa, cô cũng sẽ   bó tay bó chân,  thể xuống tay tàn nhẫn như  .
Cô khẽ nhíu mày, giọng lạnh :  “Tuy  cũng   g.i.ế.c họ, nhưng chỉ cần  còn tồn tại thì  thể  . Có điều,   họ cũng chẳng  ngày nào yên  ,  khi còn đau khổ hơn cả cái chết. “
Lúc  bày  trận Tụ Âm, chính là để  đổi vận mệnh của cả ba  bọn họ.
Đàn Linh Âm   thánh mẫu, nếu  thể  tay g.i.ế.c chết,  thì cô sẽ khiến họ sống  bằng chết!
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ nhíu mày:  “Chỉ là một chút ân tình cỏn con,  cần  để tâm đến  ? “
 “Huyền Sư chúng  sinh   thừa hưởng khí vận của đất trời, sở hữu những năng lực mà  thường  . Chính vì , chúng  càng  tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của thế gian hơn bất kỳ ai. Nếu , Huyền Sư chẳng    thể thống trị cả thế giới   ? “
Đàn Linh Âm nghiêng đầu  nhẹ, trong mắt cô phản chiếu ánh trăng bạc lấp lánh:  “Thôi  , mau bảo  của  dừng tay , bọn họ tự khắc sẽ  nhận lấy sự trừng phạt tương xứng thôi. “
Hoắc Cảnh Nghiên đành  đồng ý, nhưng   rút điện thoại  thì Lý Hành  gọi tới.
 “Hoắc tổng, Đàn Hoành Chính đúng là thứ heo chó  bằng! Hắn   mà  . “
 “Hắn   mà  bán chính vợ và con gái  cho bọn cho vay nặng lãi để gán nợ! “
Đôi mắt Hoắc Cảnh Nghiên khẽ tối , nhưng đáy mắt  ánh lên một tia khoái trá:  “Cụ thể là thế nào? “
Anh liền bật loa ngoài, giọng của Lý Hành lập tức vang lên từ chiếc điện thoại.
 “Viện trưởng bệnh viện đó   quen, nên  nhờ ông  đuổi Liễu Vân và Đàn Nhã Nguyệt  ngoài. Ai ngờ họ   khỏi cổng bệnh viện thì Đàn Hoành Chính xuất hiện. “
 “Cũng thật trùng hợp, đỡ mất công  cho  đưa họ đến  mặt Đàn Hoành Chính. Sau đó  liền cử   theo xem tình hình tiếp theo sẽ thế nào. “