Liễu Vân hừ lạnh:  “Nó  mơ ! Hôm nay  sẽ đến trường bắt hiệu trưởng đuổi học nó! “
 “Cứ coi như tiền học phí đóng cho nó là để nó gánh hạn  con . “
 “Đừng  nữa,  tuyệt đối sẽ  để con  chịu thêm ấm ức nào . “ Bà dịu dàng dỗ dành con gái, trái tim đau như cắt.
Tại một căn biệt thự khác, Đàn Linh Âm  sáng sớm  hắt xì liên tục mấy cái.
Cô dụi dụi mũi, chẳng cần nghĩ cũng  là ai đang réo tên .
Đánh xong bài Thái Cực Quyền, cô khẽ lau  lớp mồ hôi mỏng  trán.
Cảm giác khi huyền linh cốt  đả thông thật sự khác biệt!
Trước đây, cô tập Thái Cực Quyền chỉ để rèn luyện sức khỏe. Còn bây giờ, mỗi đường quyền đều  thể nuôi dưỡng huyền khí trong cơ thể, từ đó khiến cho huyền linh cốt ngày một mạnh mẽ hơn.
Hoắc Cảnh Nghiên  bên cửa sổ, dõi theo bóng hình mảnh mai trong sân.
Từng động tác Thái Cực Quyền đều vô cùng chuẩn xác,   cô gái còn toát  một luồng linh khí đặc biệt.
Trông  giống với Huyền Thanh đại sư mỗi khi ông  luyện quyền.
Xem  cô gái     tầm thường.
Lý Hành bước đến,    màn hình điện thoại  thì thầm:  “Hoắc tổng,  điều tra xong  ạ. Nhà họ Đàn quả thật  một cô con gái tên Đàn Linh Âm, đang theo học tại trường trung học quý tộc Nam Thành. “
 “ tối qua nhà họ Đàn  tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ. Những  tham dự đều  rằng nhà họ Đàn  tìm   con gái ruột, tên là Đàn Nhã Nguyệt, hôm qua chính là sinh nhật 18 tuổi của cô . “
 “Đây là ảnh của hai , mời ngài xem. “
Hoắc Cảnh Nghiên  hai tấm ảnh  màn hình, lập tức nhận  Đàn Linh Âm.
Thì  đúng là cô con gái nuôi  đuổi  khỏi nhà.
Hắn trầm giọng hỏi:  “Nhà họ Đàn   trong giới Huyền môn ? “
 “Không  ạ. Theo điều tra của chúng , nhà họ Đàn chỉ chuyên về kinh doanh. Có thể họ từng kết giao với một vị Huyền sư nào đó, nhưng trong gia tộc thì     ai. “
Lý Hành phân tích:  “Cô Đàn  xem bói, liệu    từng bái vị đại sư nào đó  thầy  ạ? “
Hoắc Cảnh Nghiên chậm rãi đáp:  “Chắc chỉ  khả năng  thôi, nếu  thì một cô học sinh   thể   những chuyện đó. “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vừa dứt lời, cô gái trong sân đột nhiên xoay  .
Bắt gặp ánh mắt của Hoắc Cảnh Nghiên, Đàn Linh Âm giơ tay vẫy vẫy.
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ gật đầu đáp    về  xuống bàn:  “Chuẩn  bữa sáng . “
Lý Hành  lanh miệng thêm một câu:  “À  , thông tin tra    hôm nay là sinh nhật cô Đàn, chúng   cần chuẩn  bánh kem  gì đó  ạ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-11.html.]
Hoắc Cảnh Nghiên ngước lên   :  “Cậu rảnh lắm ? “
Lý Hành vội bịt miệng, ba chân bốn cẳng   chuồn thẳng.
Đàn Linh Âm về phòng tắm rửa xong xuôi,  bước  phòng khách  thấy một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn.
Hoắc Cảnh Nghiên đang xem tài liệu, bên cạnh là một ly cà phê.
Cô  xuống bàn, tự nhiên gắp một chiếc há cảo tôm cho  miệng:  “Hoắc , chúng  cứ ăn luôn bây giờ ạ,  đợi khách ? “
Hoắc Cảnh Nghiên ngẩng đầu:  “Khách? “
Đàn Linh Âm nhai thật nhanh, xử lý gọn gàng chiếc há cảo trong miệng  mới :  “Ông  sắp đến , đến để tìm  đó. “
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý  cô:  “Nếu  ,  cô  ăn ? “
 “Thì bây giờ  cũng  tính là khách của  mà. “ Đàn Linh Âm  tít mắt, húp một ngụm cháo:  “Hơn nữa,  đói thật sự. “
Cô  dứt lời, bên ngoài sân  vọng  tiếng của Lý Hành.
 “Hoắc tổng! “
Anh  tất tả chạy , vẻ mặt đầy phấn khích:  “Huyền Thanh đại sư đến  ạ! “
Đàn Linh Âm     cửa, liền thấy một  đàn ông mặc áo dài màu xanh đen đang bước .
Ông lão   hình gầy nhưng rắn rỏi, gương mặt hồng hào, mái tóc đen dày  búi gọn  đỉnh đầu bằng một cây trâm gỗ.
Một khí chất đại sư đậm đặc phả  mặt.
Bàn tay đặt  gầm bàn của Đàn Linh Âm khẽ động, các ngón tay nhanh chóng bấm đốt tính toán.
Không ngờ  là một hậu bối trong giới Huyền môn   thiên phú,  chỉ thích hành thiện tích đức mà bản  cũng là   phúc khí.
Huyền Thanh đại sư  bước   chú ý ngay đến cô gái đang   chằm chằm.
Gương mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo đầy linh khí, bảo  ông  để mắt đến cô ngay từ cái  đầu tiên.
Hoắc Cảnh Nghiên  dậy,  cúi đầu chào:  “Huyền Thanh đại sư, đường xa vất vả , mời ngài . “
Huyền Thanh đại sư khẽ gật đầu,  xuống bên cạnh Hoắc Cảnh Nghiên.
Lý Hành lập tức mang thêm một bộ bát đũa,    rót  cho ông.
Huyền Thanh đại sư giơ tay ngăn , giọng  tuy  chút tang thương nhưng vẫn vô cùng đanh thép:  “Chưa cần vội ăn,  chuyện chính  . “
 “Tiểu Nghiên, cô nương mà  ,   là vị  ? “
"