Lý Hành sực tỉnh khỏi nỗi đau đớn tột cùng vì sắp mất một khoản tiền thưởng kếch xù, vội vàng tiến đến bên ghế sô pha.  “Hoắc tổng, đây là một vài tin tức về Nam Thành. “
Màn hình điện thoại của   sáng lên, hiển thị một tấm ảnh   chụp lén.
Trong ảnh,  đàn ông mặc một bộ đồ thường phục màu trắng gạo, tay áo xắn lên để lộ bắp tay rắn rỏi, đầy sức lực. Bàn tay  đang ôm chặt lấy vòng eo con kiến của cô gái mặc váy lụa màu hồng phấn.
Góc chụp  chỉ thấy  một phần gò má trắng nõn của Đàn Linh Âm, phần còn    đầu của Hoắc Cảnh Nghiên che khuất  .
Trông cứ như hai  đang hôn .
 “Không ,   ! Hoắc tổng, ngài   giải thích ! “ Lý Hành đầu óc  cuồng, lắp bắp.  “  .   . “
Vậy mà khóe môi Hoắc Cảnh Nghiên  cong lên thành một nụ  đầy ý vị. Anh thản nhiên cầm lấy điện thoại của Lý Hành, phóng to tấm ảnh hết cỡ  chăm chú ngắm nghía.
 “Chụp khá lắm, tiền thưởng của   giữ . “
Lý Hành ngớ :  “Hả? “
Hoắc Cảnh Nghiên trầm giọng  lệnh:  “Gửi tấm ảnh  cho . “
Lý Hành răm rắp  theo. Khoản tiền thưởng tưởng  mất mà nay   , khiến  cứ ngỡ như đang mơ.
Tâm trạng Hoắc Cảnh Nghiên  lên trông thấy,  hỏi:  “Cậu    tin tức gì? “
 “Tin từ Nam Thành, về bố  nuôi của cô Đàn. “
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ nhướng mày:  “Bọn họ  giở trò gì nữa? “
 “Bọn họ thấy cô Đàn là thủ khoa kỳ thi đại học nên  bắt đầu gây sự  ạ! “
Lý Hành vội vàng mở lịch sử trò chuyện .  “Hoắc tổng xem, đây là ảnh  của chúng  chụp . “
Bức ảnh trong đoạn chat  chụp  rõ nét.
Hoắc Cảnh Nghiên vẫn nhớ mặt Đàn Hoành Chính nên nhận  ngay lập tức.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lúc , Đàn Hoành Chính trông rách rưới thảm hại, đang quỳ gối  cổng trường cấp ba cũ của Đàn Linh Âm, tay giơ một tấm biển với mấy dòng chữ to màu đỏ nguệch ngoạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-136.html.]
“ CON GÁI TÔI LÀ THỦ KHOA ĐẠI HỌC, ĐỖ ĐẠI HỌC RỒI KHÔNG NHẬN NGƯỜI CHA NÀY NỮA, NUÔI NÓ 18 NĂM MÀ LÒNG TÔI ĐAU NHƯ CẮT!”
Lý Hành giải thích:  “Lão  quỳ ở cổng trường vì học sinh ở đây đều  cô Đàn, hơn nữa nhiều phụ  và giáo viên cũng từng gặp lão. “
 “Đã  phóng viên phỏng vấn một vài  trong trường, xác nhận lão và cô Đàn  đây đúng là  quan hệ cha nuôi con gái. “
Sắc mặt Hoắc Cảnh Nghiên trở nên lạnh băng,  trầm giọng hỏi:  “Chẳng  gã   đám cho vay nặng lãi bắt giữ  ,  thế nào mà  ngoài ? “
Lý Hành hạ giọng:  “Người của chúng  bỏ chút tiền  hỏi thăm thì  , do lão    thể moi  tiền từ cô Đàn nên chúng mới thả lão . “
Hoắc Cảnh Nghiên  khẩy một tiếng:  “Vậy là bây giờ gã định lừa gạt tống tiền vị hôn thê của ? “
Lý Hành gật đầu lia lịa:  “Vâng, chính xác ạ! “
 “Cho  đưa lão  về  chỗ cũ, bảo đám cho vay nặng lãi nhốt  ‘dạy dỗ’ cho cẩn thận. Nếu bọn chúng dạy  ,  sẽ đích  qua đó dạy  cả bọn chúng. “ Giọng Hoắc Cảnh Nghiên lạnh như băng,   chằm chằm  tấm biển trong ảnh, đáy mắt ngập tràn sát khí lạnh lẽo.
Tuổi còn trẻ  một tay quán xuyến cả một tập đoàn gia tộc lớn như nhà họ Hoắc,   nay  bao giờ là kẻ nhân từ.
Lý Hành do dự hỏi:  “Vậy chuyện   cần báo cho cô Đàn một tiếng  ạ? “
Hoắc Cảnh Nghiên trả  điện thoại cho  , tựa   sô pha, ngước mắt  cấp , giọng  trầm thấp mà rét buốt:  “Nói cho cô   gì? Để cô  thêm phiền lòng ? “
 “Vâng, Hoắc tổng  ,    ngay đây. “
Lý Hành  xoay  định  thì  Hoắc Cảnh Nghiên gọi :  “Còn một việc nữa, xóa hết những tin tức sai sự thật  ,  cho   một bài PR mua hot search, kể rõ chuyện nhà họ Đàn  đây  ngược đãi vị hôn thê của  thế nào,  nhấn mạnh việc lão  nợ nần chồng chất đến mức bán cả vợ con. “
Lý Hành gật đầu:  “ sẽ thông báo cho bộ phận truyền thông soạn bài ngay! “
Hoắc Cảnh Nghiên ngả   sô pha, cầm điện thoại lướt tin tức ở Nam Thành, quả nhiên thấy  mấy bài báo vớ vẩn do đám phóng viên chẳng  gì  .
  nhanh  đó, tất cả  bốc   còn dấu vết.
Bộ phận truyền thông của nhà họ Hoắc  việc hiệu quả thật sự đáng kinh ngạc.
Xóa nhanh như , chắc cô   kịp thấy .
Huống hồ bây giờ cô   là vị hôn thê của ,     mặt cũng  còn là vô cớ nhúng tay  chuyện của cô  nữa, chắc sẽ   cô  phát hiện .
"