Đàn Linh Âm  đầu  Hoắc Cảnh Nghiên, hạ giọng:  “Em  gõ cửa,   nấp  một lát. “
Cô   cánh cổng sắt, vươn tay gõ nhẹ.
 “Cốc, cốc, cốc, cốc  . “
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gõ cửa vang lên một cách lạ thường, giòn giã mà sắc lạnh, khiến tim ai nấy đều thót lên, cảnh giác  quanh.
 “Ai đấy? “ Một giọng  già nua của phụ nữ từ bên trong vọng .
Đàn Linh Âm cất cao giọng:  “ đến tìm Đường Đường. “
 “Ồ, là cô . “ Giọng  đó ngày một gần hơn.
Ngay  đó, tiếng then cài bằng sắt  kéo  sèn soẹt.
Cánh cổng sắt rung lên  từ từ mở , phát  tiếng kẽo kẹt chói tai, rợn  ""
""Tiếng gọi  như một lá bùa đòi mạng, sắc lẻm rót  tai Đàn Linh Âm.
Ngoài cửa, một bà lão tóc bạc trắng với gương mặt tươi   xuất hiện tự lúc nào.
Đàn Linh Âm liếc nhanh   lưng bà ,  mới dời tầm mắt, soi xét kỹ  phụ nữ  từ đầu đến chân, đặc biệt là gương mặt trông  vẻ hiền từ đó. Cô tinh ý nhận , ẩn  nụ   là một tia khôn khéo và dò xét.
Đàn Linh Âm khẽ rũ mắt, thấy những ngón tay của bà lão đang run lên  khẽ.
Một động tác bấm đốt ngón tay vô cùng kín đáo.
Muốn bói quẻ cho  ?
Gương mặt cô bỗng bừng lên một nụ  ngọt ngào, cô cất tiếng hỏi: “Bà ơi, Đường Đường  nhà  ạ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Có,  chứ!” Nụ   mặt bà lão cứng  trong giây lát, ngay  đó, bà   xuống chân Đàn Linh Âm với ánh mắt hoài nghi.
Thấy  chân cô  bóng đổ, bà  mới khẽ nghiêng : “Vào  cháu ”
Đàn Linh Âm  bước , bên cạnh chợt  một bóng  lao , chính là Tiền Thịnh Vinh.
Bà lão nhíu mày: “Sao    nữa!”
“ là sếp của Đường Đường! Cô  còn nợ  một triệu tệ đấy!  đến đòi nợ!” Tiền Thịnh Vinh ngang nhiên tuyên bố.
Sắc mặt bà lão  vẻ  vui, nhưng vẫn   gì thêm: “Vào  ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-162.html.]
Ai ngờ, phía   ồn ào ùa  thêm mấy  đàn ông mặc đồ đen, dáng  cao lớn vạm vỡ. Họ cầm đèn pin quét một lượt khắp sân,  rọi thẳng   bà lão.
“Các   gì !?” Bà lão tỏ rõ vẻ khó chịu, giọng  cũng trở nên gay gắt.
Đàn Linh Âm vẫn giữ vẻ dịu dàng, bình thản : “Bà đừng sợ, họ đều là vệ sĩ của cháu, sẽ   hại bà  ạ ”
Bà lão hừ lạnh một tiếng, nhưng khi thấy Hoắc Cảnh Nghiên bước , trong mắt bà  liền lóe lên một tia sáng kỳ lạ: “Vị  là…?”
“Đây là vị hôn phu của cháu ” Đàn Linh Âm mỉm  giới thiệu,  bỏ sót bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào  mặt bà lão.
“Ồ ồ, chào mừng chào mừng!” Bà lão vươn tay  động tác mời: “Mời  trong, Đường Đường nhà  ở trong đó ”
Đàn Linh Âm nắm tay Hoắc Cảnh Nghiên,  theo bà lão  một căn phòng.
Trong phòng, ánh đèn vàng vọt, mờ ảo. Có một  đang   chiếc ghế dựa  tường.
Nhìn mái tóc rối bù của  đó, hẳn là Đường Đường .
“Đường Đường, bạn con tới thăm  ” Bà lão  tủm tỉm.
Đường Đường chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt cô  đỏ hoe,  mặt vẫn còn vương nước mắt.
Khi thấy Đàn Linh Âm, trong mắt cô  thoáng qua vẻ căm ghét, nhưng ngay  đó, khi  thấy Hoắc Cảnh Nghiên, ánh mắt  ánh lên vẻ kinh ngạc: “Hoắc tổng,    đến đây?”
Hoắc Cảnh Nghiên  thèm để ý đến cô ,   đó,  đảo mắt đánh giá căn phòng.
Đàn Linh Âm dịu dàng hỏi: “Đường Đường, đây là nhà của  ?”
Đường Đường thoáng sững sờ, ánh mắt dè dặt liếc sang bà lão bên cạnh  gật đầu: “Phải ”
Nụ   mặt Đàn Linh Âm vẫn  đổi, cô hỏi tiếp: “Vậy bà đây là bà nội của  ?”
Đường Đường  trả lời, mà nhíu mày hỏi : “Cô tìm   chuyện gì?”
“ đến để cứu  ” Đàn Linh Âm khẽ .
Đường Đường lộ vẻ kinh ngạc,  hoảng hốt  về phía bà lão: “Cô đừng  bậy!  ở trong nhà , an  lắm!”
Bên chiếc bàn gần đó, bà lão rót mấy chén nước,  : “Khách đến nhà là quý, các cháu đều là bạn của Đường Đường nhà ,  đây uống miếng  nóng  ”
Bà    bưng hai chén nước đến  mặt Đàn Linh Âm, một ly đưa cho cô, một ly đưa cho Hoắc Cảnh Nghiên bên cạnh: “Hai vị khách quý,  nhà quê thôi, đừng chê nhé ”
"