Hoắc Cảnh Nghiên tiến sát  gần cô thêm một bước, một tay chống lên cây cột ngay cạnh vai cô: “Ừ,  việc ”
Tư thế  chẳng khác nào đang giam cô trong vòng tay , khiến Đàn Linh Âm bất giác cảm thấy  áp đảo.
Cô gắng thẳng lưng,  dán chặt  cột đá: “Chuyện gì?”
“Vừa nãy  trai em  gì với em thế?” Hoắc Cảnh Nghiên cúi xuống  cô, ánh mắt lướt qua lướt   gương mặt cô.
Đàn Linh Âm đáp: “Chỉ là giới thiệu hai  bạn của   thôi ”
“Anh thấy em với cái tên công tử bột đó  chuyện vui vẻ lắm,” giọng  đượm mùi giấm chua.
“Vui vẻ? Sao  thấy ?” Đàn Linh Âm ngờ vực nhíu mày, nghi ngờ Hoắc Cảnh Nghiên  nhầm.
Hoắc Cảnh Nghiên hừ khẽ một tiếng, đưa tay nâng cằm cô lên, ngón tay cái miết nhẹ lên khóe môi cô: “Hai mắt   thấy rõ mồn một. Em  tươi đến mức nào cơ chứ, chính là  như thế   ”
Đàn Linh Âm gạt phắt tay  : “Đau!”
“Xin , để  xem nào ” Hoắc Cảnh Nghiên vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên ngắm nghía, nhưng càng , ánh mắt   càng tối .
Hôm nay cô tô một lớp son màu nhạt, càng  tôn lên làn da trắng sứ, khiến đôi môi mọng như cánh hoa.
Lúc nãy tâm trạng   nên   để ý, bây giờ  kỹ , càng  càng thấy lòng ngứa ngáy.
Cổ họng  bỗng khô khốc, khiến   nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Đàn Linh Âm gạt tay  ,  kiễng chân ghé sát  gần.
Cô  định mở miệng  thì thấy Hoắc Cảnh Nghiên đột nhiên nhắm nghiền mắt .
“Anh nhắm mắt  gì?” Đàn Linh Âm khó hiểu hỏi.
Hoắc Cảnh Nghiên vội vàng mở mắt: “Anh tưởng…”
“Anh   là đang nghĩ em định…” Đôi mắt  của Đàn Linh Âm  mở to, ánh  đầy vẻ  thể tin nổi.
Hoắc Cảnh Nghiên ngượng ngùng  mặt , vành tai đỏ như sắp rỉ máu.
Hắn thật  tự tát cho  một cái,     nhắm mắt nhanh thế  .
Đàn Linh Âm bật  khe khẽ, cô kiễng chân, ghé  tai   nhỏ: “Được ,  chuyện chính ”
“Em phát hiện  trai em   yêu quái ám  ”
Hoắc Cảnh Nghiên kinh ngạc  đầu : “Là ai?”
Hai  ghé sát  ,  thở quyện   một.
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ cụp mắt, ánh  dừng  trong đáy mắt cô.
Tầm mắt  chầm chậm lướt xuống,    về đôi mắt cô, liếc  liếc ,  khí xung quanh trở nên mờ ám.
Đàn Linh Âm bất giác siết chặt ngón tay, ngỡ rằng  sắp hôn , đang do dự    nên tránh   .
“Cô Đàn ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-198.html.]
Cô giật  đẩy mạnh Hoắc Cảnh Nghiên ,  đầu  về phía   lên tiếng.
Là Bạch Hạc.
Bạch Hạc mỉm , nhưng ý   chạm đến đáy mắt, giọng   nhàn nhạt hỏi: “Hai  đang  gì ?”
Hoắc Cảnh Nghiên  đẩy lùi về  hai bước, lửa giận trong lòng tức thì bùng lên.
Hắn lạnh mặt bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Đàn Linh Âm,  đầu , giọng  lạnh băng chất vấn: “ và vị hôn thê của   gì,  liên quan đến  ? “
""Nếu đây   là nhà họ Đàn, nếu gã    là bạn của Đàn Mộc Phong, thì Hoắc Cảnh Nghiên  tống cổ   ngoài từ lâu .
Bạch Hạc vội nở một nụ  giả lả: “Anh Hoắc hiểu lầm ,  chỉ tình cờ  ngang qua đây thôi ”
“Thế thì trùng hợp quá nhỉ, trùng hợp đến mức phá hỏng chuyện  của chúng  ” Ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên tối sầm , liếc xéo gã một cái, vẻ chán ghét  thèm che giấu.
Gã   xuất hiện, Âm Âm  vội đẩy  . Thử hỏi    tức cho ?
“Vậy thật là xin  ” Bạch Hạc chuyển hướng  sang Đàn Linh Âm: “Cô Đàn, xin  cô ”
Đàn Linh Âm tỏ  bình thản: “Không  , chúng  cũng   gì  ”
Hoắc Cảnh Nghiên cau mày  cô: “Không  gì ư?”
Rõ ràng là sắp hôn  đến nơi .
Đàn Linh Âm mỉm  giới thiệu: “A Nghiên, đây là bạn của  trai em,  Bạch Hạc ”
Hoắc Cảnh Nghiên chỉ  bật  vì tức, giờ  mà cô còn  tâm trạng giới thiệu bọn họ  quen với  .
Anh chỉ hờ hững “hừ” một tiếng,     ý định chào hỏi.
Trái , Đàn Linh Âm còn kéo tay   tới  mặt Bạch Hạc: “Anh Bạch,  trai em   ạ?”
“Đang ở bên trong chơi cờ với Nghiêm Lãng đấy ” Bạch Hạc  tủm tỉm đáp , ánh mắt dừng   Hoắc Cảnh Nghiên: “Anh    đang giận  ?”
Đàn Linh Âm giải thích: “Làm gì ,  đừng nghĩ nhiều ”
Hai   định rời , Bạch Hạc  vươn tay níu lấy cánh tay Hoắc Cảnh Nghiên, nhưng   hất  ngay lập tức.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Làm cái gì?” Thái độ của Hoắc Cảnh Nghiên cực kỳ tệ.
Hốc mắt Bạch Hạc thoáng chốc ngấn nước, giọng  cũng hạ thấp xuống,  đầy tủi : “ chỉ  chào hỏi một tiếng thôi mà,  Hoắc…     ác cảm gì với  ?”
Vẻ mặt gã đầy ấm ức, đến cả nốt ruồi lệ  khóe mắt cũng như long lanh hơn, tựa một giọt nước mắt chực chờ rơi xuống.
Hoắc Cảnh Nghiên đối diện với ánh mắt đó, chỉ nhếch mép  một cách lạnh lùng: “Phải ”
Vô duyên vô cớ lượn lờ  mặt Âm Âm của ,  còn cố tình phá đám chuyện  mật của bọn họ,   cho  đánh gã một trận là may lắm .
Đáy mắt Bạch Hạc lóe lên vẻ kinh ngạc: “Anh…”
Chuyện gì thế , tại   đàn ông  vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với gã như ?
"