“Ồ~ Đây   là cô con gái nuôi nhà họ Đàn ?”
“Con gái nuôi cái gì chứ, chỉ là một con ch.ó hoang  đuổi  khỏi nhà thôi, ha ha ha!”
“Lúc nãy Nhã Nguyệt  kể đấy, nhà họ Đàn nhận nuôi nó mà nó   ơn, còn âm mưu chiếm đoạt  phận tiểu thư thật sự, nên mới  đuổi thẳng cổ  khỏi nhà!”
Những bạn học xưa nay vốn giữ thái độ hòa hảo với Đàn Linh Âm, giờ đây cũng hùa  công kích cô.
Đàn Linh Âm thản nhiên lướt mắt qua những gương mặt hỉ hả , ánh mắt vẫn bình lặng như mặt hồ  gợn sóng.
Sớm muộn gì đám   cũng sẽ gặp quả báo thôi, cô chẳng   mà chấp nhặt với họ.
Lý Nhạc Nhạc  bước  lớp  thấy Đàn Linh Âm  ngay cửa, bèn vội vã  tươi rói:
“Linh Âm, mau   chứ, sắp  học  kìa ”
“Nó  tư cách bước  đây ?”
“Lý Nhạc Nhạc, Đàn Linh Âm  trường đuổi học ,  đừng để ý đến nó nữa!”
Lý Nhạc Nhạc ngơ ngác, vẻ mặt  thể tin nổi: “Cái gì?”
“Chắc    , Đàn Linh Âm chỉ là đứa cô nhi  nhà họ Đàn nhận nuôi thôi. Giờ tiểu thư thật của họ về , nó  tống  khỏi nhà là !”
“Lý Nhạc Nhạc, mau qua đây, kẻo  dính   nghèo của nó bây giờ ”
Lý Nhạc Nhạc liếc nhanh một vòng quanh lớp, ánh mắt lập tức dừng    Đàn Nhã Nguyệt đang diện một cây đồ hiệu đắt tiền.
Chỗ  đó,   vốn là của Đàn Linh Âm.
Là một  đầu óc lanh lợi, cô  hiểu  vấn đề ngay tức khắc.
Lý Nhạc Nhạc  vòng qua  lưng Đàn Linh Âm để  lớp, còn cố tình huých mạnh  vai cô một cái.
Đàn Linh Âm  đẩy lảo đảo, ánh mắt cô lạnh  mấy phần.
Lý Nhạc Nhạc  hừ lạnh một tiếng, cố ý  thật to: “Tuy    đuổi  khỏi nhà, nhưng    cặp kè đại gia cơ!”
Lập tức   tò mò hỏi : “Cặp kè đại gia?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-25.html.]
Lý Nhạc Nhạc  xuống chỗ của    đầu sang  Đàn Nhã Nguyệt, giọng nịnh nọt  mặt: “Vị  chắc là tiểu thư thật của nhà họ Đàn . Em là Lý Nhạc Nhạc,  vui   bạn cùng lớp với chị!”
“Đàn Nhã Nguyệt ” Đàn Nhã Nguyệt  vẻ thanh cao, duy trì một nụ  nhạt  khẽ gật đầu với Lý Nhạc Nhạc.
Một bạn học  cạnh vội vàng truy hỏi: “Lý Nhạc Nhạc,   mau , Đàn Linh Âm cặp kè với đại gia nào thế?”
Lý Nhạc Nhạc liếc ánh mắt khinh bỉ về phía Đàn Linh Âm đang  ở cửa: “Lúc nãy ở cổng trường tớ thấy nó đấy, nó bước xuống từ một chiếc Rolls Royce hẳn hoi!”
Sắc mặt Đàn Nhã Nguyệt lập tức sa sầm, ngón tay bất giác siết chặt : “Cậu tận mắt thấy ?”
Lý Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa: “Đương nhiên! Người lái xe còn là một    trai nữa cơ!”
“  qua là    học sinh , chắc chắn là một lão già nào đó bao nuôi thôi ”
Trước  cô  bợ đỡ Đàn Linh Âm thế nào, thì bây giờ  cơ hội đạp lên đầu Đàn Linh Âm, cô  đương nhiên sẽ  bỏ lỡ.
Lý Nhạc Nhạc thêm mắm dặm muối kể lể: “Các    , lúc xuống xe hai  đó còn bịn rịn chia tay  mãi. Tớ đoán nếu   ở cổng trường, chắc họ  hôn tạm biệt  luôn   chứ!”
Đàn Linh Âm  ở cửa lớp, cất giọng bình thản: “Lý Nhạc Nhạc, họa từ miệng mà . Phao tin đồn nhảm, cẩn thận nghiệp quật  trượt phát nào đấy ”
Lý Nhạc Nhạc bĩu môi: “Hứ! Mày tưởng mày vẫn là tiểu thư nhà họ Đàn chắc? Ai thèm  đặt điều về hạng  như mày!”
“ thế! Lý Nhạc Nhạc chắc chắn  tự dưng bịa chuyện !”
“Đàn Linh Âm, còn  mau cút , đừng   chắn cửa lớp bọn tao, đúng là xui xẻo!”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Mày  đuổi học , biến  cho nhanh!”
Cả lớp bắt đầu nhao nhao đuổi cô, thậm chí   còn ném bút chì, cục tẩy về phía Đàn Linh Âm.
Cô giơ chiếc túi vải lên, chặn  tất cả những thứ đang bay về phía  một cách chính xác.
Đàn Nhã Nguyệt lúc  mới chậm rãi lên tiếng: “Linh Âm, em  chị ghét em, chị nghĩ em  cướp  cuộc sống giàu sang vốn thuộc về chị ”
“ em cũng là   hại mà…”
“Em  bắt cóc từ nhỏ, chịu bao nhiêu khổ cực, còn chị thì vô lo vô nghĩ hưởng thụ mười tám năm phú quý ”
"