Trời sáng lúc nào  .
Đàn Nhã Nguyệt đột ngột mở bừng mắt, thở hổn hển từng ngụm.
Cảm thấy   lạnh toát, cô lúc  mới phát hiện   toát một  mồ hôi lạnh ""
""Cơn gió lạnh từ máy điều hòa phả   khiến lớp mồ hôi mỏng  lưng cô lập tức hóa lạnh toát.
Đàn Nhã Nguyệt định  dậy nhưng cơn đau nhức ê ẩm từ thắt lưng ập đến khiến cô khẽ rên một tiếng. Gương mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.
Cô nỉ non, giọng  mang theo chút ngỡ ngàng ngọt ngào:  “Không ngờ rằng  . em và   sớm gặp  trong mơ . “
 “Hôm qua  mới gặp, tối đến trong mơ  thấy rõ mặt . Chắc chắn là  cũng mơ về em,  ! “
Đầu óc còn đang mê  vì những mộng cảnh ái , Đàn Nhã Nguyệt  vội vàng ảo tưởng bóng hình mờ ảo trong mơ chính là Hoắc Cảnh Nghiên. Cô nào  , gã đàn ông quấn lấy  mỗi đêm thực chất là một con sắc quỷ.
Cô chẳng thèm để ý đến dáng vẻ nhếch nhác của , cứ thế lao  khỏi phòng, tất tả chạy xuống lầu:  “Mẹ! Mẹ ơi! “
Liễu Vân đang  bên bàn ăn, một  giúp việc  cạnh nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho bà. Tối qua bà  gặp ác mộng, cả đêm cứ nửa tỉnh nửa mê khiến bây giờ đầu đau như búa bổ.
Nghe thấy tiếng con gái, bà uể oải đáp:  “Sao thế con? “
Đàn Nhã Nguyệt hổn hển :  “Mẹ, con  chuyện   với ! “
 “Mẹ còn nhớ  đàn ông trong chiếc xe  hôm qua ? “
Liễu Vân phất tay,  hiệu cho  giúp việc lui  ngoài. Sắc mặt bà trông   chút nào:  “Nhớ. Hôm qua ba con  cho   tra biển  xe đó đăng ký tên ai . “
 “Thế thì  quá! Đến lúc đó con  gặp  ! “ Đàn Nhã Nguyệt  câu  với gương mặt hồng hào, dáng vẻ vô cùng e thẹn.
Liễu Vân khẽ cau mày, vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh:  “Nguyệt Nhi,  đây   con. “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đàn Nhã Nguyệt  xuống cạnh , mái tóc rối bù cùng vầng trán lấm tấm mồ hôi càng cho thấy cô đang kích động đến mức nào.
Liễu Vân dùng khăn giấy lau trán cho con gái, dịu dàng hỏi:  “Con gặp    gì? Đợi tra  là ai, ba con nhất định sẽ cho   một bài học. “
Đàn Nhã Nguyệt ngượng ngùng :  “Thật   . con  một bí mật. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-39.html.]
 “Vậy con  thể  cho   ? “ Liễu Vân mỉm  hiền hậu.
Đàn Nhã Nguyệt gật đầu, ánh mắt mơ màng như đang chìm  hồi ức:  “Thật  dạo gần đây, con cứ mơ một giấc mơ. Trong mơ  một  đàn ông đối xử với con  ,    . “
 “Vì con   rõ mặt   nên     là ai. “
 “ hôm qua  khi gặp  đàn ông tuấn tú đó, tối qua con  thấy rõ mặt  trong mộng, giống   y như đúc! “
 “Mẹ, chẳng   vẫn   vạn sự tùy duyên ? Con nghĩ   chính là  đàn ông định mệnh của đời con! “
Liễu Vân  bộ dạng phấn khích của con gái, đôi mày nhíu  càng chặt hơn:  “Ý con là, gần đây con thường xuyên mơ thấy một  đàn ông? “
 “Trong mơ     gì con? “
Vành tai Đàn Nhã Nguyệt đỏ ửng. Cô sợ   sự thật sẽ khiến Liễu Vân ghét  nên đành  nửa thật nửa giả:  “Cũng   gì cả ạ, chỉ là trong mơ  .   giống như là bạn trai của con  . “
Liễu Vân thoáng yên tâm, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ:  “Định mệnh cái gì chứ, con đừng nghĩ nhiều nữa. Đợi ba con điều tra    là ai, nhất định  đuổi    khỏi Nam Thành ! “
 “Tiện thể cũng  cho con ranh Đàn Linh Âm  mất  chỗ dựa, đến cơ hội thi đại học cũng  ! “
Đàn Nhã Nguyệt vẫn cố cãi:  “  đây con đều  thấy rõ mặt, từ lúc gặp   một ,  trong mơ liền biến thành  , đây   là ý trời thì là gì ạ? “
Liễu Vân gật đầu cho qua chuyện:  “Có lẽ . Con  rửa mặt  xuống ăn sáng , lát nữa  đưa con đến trường. “
Đàn Nhã Nguyệt cảm thấy  chuyện với  chẳng khác nào  “đàn gảy tai trâu “, liền hậm hực  lên lầu.
Hai ngày liên tiếp, Đàn Linh Âm sống  vui vẻ, vì Đàn Nhã Nguyệt  đến gây sự với cô nữa, ngoan ngoãn đến lạ thường. Ngay cả kẻ chuyên gió chiều nào theo chiều  như Lý Nhạc Nhạc cũng im  lặng tiếng.
Chỉ  điều, Đàn Linh Âm phát hiện  một vấn đề. Cứ mỗi buổi chiều tan học, Đàn Nhã Nguyệt  lẽo đẽo bám theo cô, còn luôn thập thò ngó  trong xe mỗi khi cô lên xe.
Đàn Linh Âm đại khái cũng đoán  lý do.
Chỉ tiếc là mấy ngày nay  đến đón cô là chú Trịnh,  chỉ Hoắc Cảnh Nghiên  tới mà ngay cả Lý Hành cũng chẳng thấy .
 là đồ  sắc dục  mờ mắt, mới gặp Hoắc Cảnh Nghiên một   tơ tưởng.
"