“Nguyệt Nguyệt, con chịu ấm ức . “ Giọng Liễu Vân đột nhiên vang lên, bà  vươn tay vỗ nhẹ lên vai con gái.
Nhìn theo bóng lưng trong chiếc váy trắng đang dần khuất dạng  màn mưa, đáy mắt Liễu Vân cũng ánh lên sự căm hận.
Bà  dịu giọng :  “Nếu   vì con mang  c.h.ế.t yểu,  cũng   tìm  về gánh tai ương  con. “
 “Minh đại sư , nếu nó c.h.ế.t  năm năm tuổi, con sẽ  bình an trưởng thành. Còn nếu nó  chết, thì  đợi đến năm con mười tám tuổi, con mới  thể   thoát khỏi  mệnh c.h.ế.t yểu. “
 “Thế mà cái con ranh  mạng  quá lớn, cố sống  đến tận lúc con mười tám tuổi, hại con  chịu khổ ở bên ngoài mười tám năm trời. “
Đàn Nhã Nguyệt ấm ức hỏi:  “Nếu  để chị  gánh tai ương  con, tại  còn bắt con  sống khổ như ? “
Mặc dù bố  thường xuyên đến thăm, nhưng cô  vẫn luôn thiếu thốn tiền tiêu, vẫn  tự  nấu cơm giặt giũ, cuộc sống khổ  kể xiết.
Liễu Vân đau lòng :  “Minh đại sư  dặn,  mười tám tuổi con  chịu càng nhiều khổ cực thì mới  thể   cải mệnh. “
 “Mẹ thương con, nên mới bắt con tiện nhân đó ở nhà  ô sin, ở trong nhà kho, chính là để nó   sống sung sướng hơn con. “
 “Con chịu khổ một, thì nó  chịu khổ gấp đôi! “
 “Yên tâm, để đảm bảo   con  bình an vô sự, nó c.h.ế.t  vẫn là  nhất. “
Giữa màn mưa, Đàn Linh Âm    bấm đốt tay tính toán mệnh cách của Đàn Nhã Nguyệt.
Thì  là kiếp   nhiều việc ác, nên kiếp   chịu  c.h.ế.t yểu để trả nghiệp,   hưởng phúc.
Cần   một  gánh  Đàn Nhã Nguyệt cái  “mệnh phú quý “ , cô  mới  thể thoát khỏi kiếp nạn c.h.ế.t yểu.
Đàn Linh Âm ở nhà họ Đàn tuy sống như  hầu, nhưng   học trường quý tộc,  ngoài  xe sang đưa đón, trong mắt  đời, nàng chính là tiểu thư nhà họ Đàn với vẻ ngoài hào nhoáng, lộng lẫy.
 “ là một chiêu giấu trời qua biển, nghịch thiên cải mệnh. “
Ánh mắt Đàn Linh Âm lạnh như băng, nàng    vị  “cao nhân “ nào  bày vẽ cho nhà họ Đàn.
Để nàng mà bắt , nàng nhất định sẽ bóp nát Huyền Linh Cốt của kẻ đó!
Trong màn đêm mưa gió, một chiếc xe  màu đen đang lao nhanh tới ""
""Chiếc xe lao thẳng về phía Đàn Linh Âm,  đang   chiếc dù màu vàng rực.
Đàn Linh Âm khựng , một lá bùa  lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Màn mưa bụi bỗng chốc dày đặc như dệt, ánh đèn pha vàng vọt của chiếc xe rọi thẳng  gương mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-4.html.]
Chiếc xe  hề giảm tốc, trái  còn lao điên cuồng hơn.
Những ngón tay kẹp lá bùa của Đàn Linh Âm khẽ lóe sáng. Cùng lúc đó, khóe mắt cô bắt  hình ảnh một chiếc xe khác đang rẽ  từ góc đường.
Dù trong đêm mưa tăm tối, luồng long khí màu tím biếc cuồn cuộn quanh chiếc xe  vẫn hiện lên rõ mồn một.
Ánh mắt cô lóe lên, kế hoạch né tránh vụ tai nạn ngay lập tức  gạt phắt sang một bên.
Huyền khí  truyền  lá bùa, hai chân Đàn Linh Âm như  đóng đinh xuống mặt đất, trơ mắt  chiếc xe tử thần gầm rú lao về phía .
“RẦM!”
Cơ thể nhẹ bẫng, chiếc dù màu vàng văng tuột khỏi tay.
Cả  cô như một cánh bướm trắng mong manh, vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ giữa  trung.
Cô rơi xuống vũng nước mưa, chiếc váy trắng tinh tươm nhanh chóng lấm lem bùn đất.
Váy áo tan tác, vẻ  thê lương.
Ngay  đó, một giọng đàn ông hoảng hốt vang lên: “Này! Anh đ.â.m    !”
Chiếc xe màu đen nghênh ngang lướt qua  rồ ga chạy mất.
“Gây tai nạn  bỏ chạy!” Người đó  hét lên  tất tả chạy đến bên Đàn Linh Âm.
Cô mở mắt, hướng về phía   tới cầu cứu: “Cứu …”
Xem  luồng khí tím   liên quan đến  đàn ông  mắt .
Thấy cô vẫn còn tỉnh táo  chuyện , Lý Hành vội la lên: “Cô  cử động  ?  gọi xe cứu thương cho cô nhé!”
Đàn Linh Âm khẽ chau mày. Sao       chẳng  chút khí tím nào ?
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cô đưa mắt  chiếc xe sang trọng cách đó  xa, luồng khí tím bên trong xe ngút trời. Có vẻ như trong xe còn   khác.
Cô  gặp   đó!
Lý Hành  móc điện thoại  định gọi  thì sững sờ khi thấy cô gái đang  sõng soài  đất bỗng lồm cồm bò dậy.
Anh  trợn tròn mắt,  cô từ  xuống  một lượt: “Cô… cô cô… cô   ?”
"