Không  cô   thể hóa giải ?” Hoắc Cảnh Nghiên  cô ăn ngon lành, bất giác cũng thấy thèm. Vốn dĩ  chẳng  khẩu vị gì,  mà giờ  chủ động cầm đũa lên, gắp một miếng thịt.
Hóa giải thì  thôi, nhưng thực lực của  bây giờ  đủ, cần  ở cạnh  thêm một thời gian nữa ”
Đàn Linh Âm  và cơm lia lịa  miệng,  dặn dò: “Chiều nay chắc chắn  sẽ   ngoài, lúc đó nhớ nhắn tin báo cho      nhé. À đúng ,  nhất là cho xe đến đón , thi xong  sẽ đến thẳng chỗ  ”
Giọng Hoắc Cảnh Nghiên bất giác dịu : “Biết . Em thi thế nào?”
Đàn Linh Âm nở một nụ  đầy tự tin, quả quyết: “Rất ! Nếu     nhất,   bằng đầu!”
Hoắc Cảnh Nghiên bật : “Vậy ? Thế thì  mong chờ tin  của em ”
Đàn Linh Âm   gật đầu,  đó  cắm cúi ăn.
Hoắc Cảnh Nghiên cũng cầm điện thoại mà ăn tiếp, nhất thời cả hai đều quên  tắt cuộc gọi. Thỉnh thoảng liếc  cô gái nhỏ  màn hình,   thấy cơm hôm nay ngon lạ thường.
Huyền Thanh đại sư  đối diện: “   ”
Cạn lời.
Ông thấy   nên  đây, vị trí   là của Đàn Linh Âm mới đúng.
Mãi cho đến khi trong điện thoại vọng  những tiếng ồn ào, giọng Đàn Linh Âm mới vang lên: “Bạn học tới ăn cơm cả ,  cúp máy  đây ”
Chẳng đợi Hoắc Cảnh Nghiên đáp lời, màn hình  vụt tắt.
Ting một tiếng, tin nhắn đến  điện thoại trong lòng bàn tay  rung nhẹ.
Anh đặt điện thoại xuống, khẽ nhíu mày,  đăm đăm  mấy món ăn  bàn.
Chậc chậc, chẳng hiểu  tự dưng  thấy cơm canh hôm nay nhạt nhẽo thế nhỉ?” Giọng  đầy mỉa mai của Huyền Thanh đại sư vang lên.
Vành tai Hoắc Cảnh Nghiên  ửng đỏ. Anh chợt nhận     cái gì.
Anh  gắp thức ăn  ho khan hai tiếng, lảng : “Khụ khụ, Huyền Thanh đại sư, ngài thích ăn món gì,    bảo nhà bếp  là  ”
Hả? Là do  thấy  ngon miệng ?” Gương mặt già nua của Huyền Thanh thoáng vẻ ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-49.html.]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thấy Hoắc Cảnh Nghiên ngước lên  , ánh mắt toát lên vẻ uy nghiêm  giận mà uy, Huyền Thanh vội  hì hì chữa lời: “ là  ngon lắm thật, ngày mai  sẽ góp ý với bọn họ ”
Hoắc Cảnh Nghiên chìm  dòng suy nghĩ miên man.
Từ bao giờ, tâm trạng của   dễ dàng  cô ảnh hưởng đến ?
Chẳng lẽ là vì tử kiếp ư?
Trời  chạng vạng tối, Lý Hành  hấp tấp chạy  phòng khách.
Anh  lo lắng : “Hoắc tổng! Không  !”
Huyền Thanh sốt ruột: “Nói mau!”
Hoắc tổng, khu đất  trúng thầu  xảy  chuyện,   đào  một cỗ quan tài ở đó!” Lý Hành thở   ,  tiếp: “Bây giờ ngài  đích  qua đó một chuyến, bên đối tác đang chờ ngài đến giải quyết đấy ạ!”
Hoắc Cảnh Nghiên gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế, giọng điệu vẫn bình thản: “Dù  đào  mộ cổ cũng là chuyện thường, cứ để  bên  xử lý là  ”
Vấn đề là  một vị Huyền Sư  ngang qua  rằng cỗ quan tài đó  kỳ quái, nên bây giờ  ai dám thi công tiếp nữa ” Lý Hành nuốt nước bọt,  tiếp: “Nếu  thể khởi công đúng tiến độ, e là chúng  sẽ thiệt hại ít nhất ba trăm triệu…”
Huyền Thanh lập tức chen : “Ba trăm triệu chứ gì, Cảnh Nghiên thiếu gì tiền! Thôi bỏ !”
Hoắc Cảnh Nghiên  nhíu mày: “Đây   vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề uy tín ”
Trên thương trường, uy tín mới là thứ thu phục  lòng .
Anh mở WeChat, gửi cho Đàn Linh Âm một địa chỉ, báo rằng  sắp  đến đó.
Huyền Thanh liếc  đồng hồ,  kéo tay   : “Việc cấp bách đến thế ?”
Đợi một chút , Đàn Linh Âm sắp thi xong  về ngay thôi!”
Hoắc Cảnh Nghiên nghĩ cũng , bèn  lệnh: “Lý Hành,  hỏi Trịnh Hán xem  đón  cô   ”
Lý Hành lập tức gọi cho Trịnh Hán: “Alo,  Trịnh, tiểu thư Đàn tan học  ?”
Trịnh Hán  đồng hồ, đáp: “Theo lịch thì cũng sắp tan học , nhưng hôm nay là ngày thi. Lúc nãy   hỏi một giáo viên  ngang qua,   vì  thi sáu môn nên  chờ thêm hai tiếng nữa mới xong ”