Bàn tay gầy guộc nhưng thô ráp, chai sần của ông khẽ vỗ về mu bàn tay cô, nước mắt  lưng tròng:  “Giống quá, cháu  giống  cháu… “
Đàn Linh Âm hỏi:  “Ba  cháu   ạ? Cháu nhớ họ lắm. “
 “Ta gọi điện cho chúng nó ngay! “ Ông cụ lấy điện thoại di động , ngón tay run rẩy bấm  của con trai.
 “Mày về nhà ngay! Có chuyện lớn ! “ Nói xong ông cúp máy luôn.
Đàn Linh Âm  nhịn  :  “Ông  sợ dọa họ một phen  ạ? “""
""Cụ ông nhà họ Đàn chép miệng một tiếng:  “Phải  thế, tụi nó mới tức tốc chạy về gặp   chứ. “
 “Xem  , cứ mải mê  chuyện với con. Mau, mang thêm ghế  đây cho con bé  cạnh . “ Cụ ông cũng  quên vẫy tay với Hoắc Cảnh Nghiên:  “Tiểu Nghiên, cháu cũng  . “
Quản gia nhanh chóng mang một chiếc ghế tới, đặt cạnh Đàn Linh Âm. Cô  yên vị bên cạnh cụ ông, ông  trìu mến nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lưu luyến   buông .
Sau khi Hoắc Cảnh Nghiên  xuống, quản gia cũng kính cẩn dâng  đến  mặt :  “Hoắc gia chủ, mời ngài dùng . “
Cụ ông nhà họ Đàn  sang hỏi:  “À   Tiểu Nghiên,  thế nào mà cháu tìm  con bé ? Từ khi Linh Âm  lạc, nhà   từng hé răng nửa lời với bên ngoài, chỉ âm thầm tìm kiếm thôi. “
Nhà họ Đàn ở Kinh thành là một gia tộc  m.á.u mặt, gia thế hiển hách. Nếu tin tức cháu gái  thất lạc truyền  ngoài, e là sẽ   ít kẻ ham phú quý kéo đến nhận họ. Tệ hơn nữa, chúng  thể lợi dụng chuyện  để uy h.i.ế.p nhà họ Đàn. Đến lúc đó, chẳng những  tìm  cháu gái mà còn  đám lừa đảo đó nắm thóp, xoay như chong chóng.
Hoắc Cảnh Nghiên trầm giọng đáp:  “Cháu đến thành phố Nam giải quyết chút việc, tình cờ gặp  cô . Có một vài chuyện cần cô  giúp đỡ,  đó cô   nhờ cháu đưa đến Kinh thành để tìm  , vì  mới tìm  đến đây. “
Đàn Linh Âm cũng gật đầu  thêm :  “Cũng may là nhờ   Hoắc ạ, nếu     giúp, con   thể tìm  ông nhanh như . “
Cụ ông  Hoắc Cảnh Nghiên với ánh mắt đầy  ơn:  “Thật sự cảm ơn cháu  nhiều. Sau  nhà họ Hoắc  cần giúp đỡ việc gì, cứ  một tiếng! “
Nói , nét mặt ông thoáng vẻ buồn rầu, ông  khổ:  “Thôi, e là bây giờ nhà họ Đàn cũng chẳng giúp  gì nhiều cho nhà các cháu. Ta sẽ cho  chuẩn  một món quà hậu hĩnh gửi đến nhà họ Hoắc để cảm ơn cháu  giúp  tìm  cháu gái. “
 “Ông Đàn khách sáo quá  ạ. Với tình giao hảo của hai nhà ,  cần   lời cảm ơn  ạ. “ Hoắc Cảnh Nghiên  nhà họ Đàn đang gặp khó khăn, hơn nữa  còn cần Đàn Linh Âm giúp  hóa giải tử kiếp, nên càng   lý do gì để nhận lễ tạ.
 “Như thế  ? “ Cụ ông cương quyết,   mắc nợ ân tình.  “Món quà  nhất định  gửi! “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-97.html.]
Hoắc Cảnh Nghiên  chút bất đắc dĩ:  “Thật sự  cần  ạ  . “
Đàn Linh Âm vội chen , lắc lắc cánh tay ông nũng nịu:  “Ông ơi,  cần gửi quà cho   . Con giúp  ,   giúp con tìm gia đình, đây là chuyện riêng giữa bọn con mà, ông  cần  con cảm ơn  . “
Cụ ông tuy  hiểu hết ngọn ngành câu chuyện, nhưng  vô cùng thích  cô cháu gái   chuyện. Ông  tít mắt,  ngớt lời khen ngợi:  “Linh Âm của ông giỏi thật đấy,  mà giúp  cả gia chủ nhà họ Hoắc, còn giỏi hơn cả ông già  !  là con cháu nhà họ Đàn, thế hệ  luôn giỏi hơn thế hệ ! “
Được khen, Đàn Linh Âm ngượng ngùng mím môi .
Hoắc Cảnh Nghiên lặng lẽ ngắm  gò má ửng hồng của cô, đôi môi mỏng bất giác cong lên thành một nụ  nhẹ.
Đàn Linh Âm  xuống bàn tay to lớn nhưng  phần héo hắt đang nắm c.h.ặ.t t.a.y , cô nhỏ giọng :  “Ông ơi, chuyện nhận   , con nghĩ vẫn nên  giấy xét nghiệm ADN cho chắc chắn. Đợi ba  về, con sẽ  xét nghiệm cùng họ ngay. “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cụ ông lập tức cau mày, giọng đầy xót xa:  “Không cần ! Chỉ cần  khuôn mặt  là đủ  con là con gái của chúng nó . Ông  nỡ để cháu  kim chích , đau lắm! “
Ánh mắt ông tràn ngập sự trìu mến và thương yêu. Nhìn ông, trái tim Đàn Linh Âm mềm nhũn, một nỗi xúc động dâng lên khiến cô chỉ  bật .
Đây mới thực sự là  nhà, là những   nỡ để   chịu dù chỉ một chút khổ sở, đau đớn.
Cô vẫn kiên quyết :  “Không ạ, con   xét nghiệm. Như    mới  thể   yên tâm. “
Thấy cô hiểu chuyện như , cụ ông đành :  “Vậy  cho  mời bác sĩ đến nhà ngay bây giờ. “
Quản gia  bên cạnh chờ sẵn, vội đáp:  “Vâng thưa cụ,   sắp xếp ngay đây. “
Chẳng mấy chốc, bên ngoài  vọng  tiếng bước chân dồn dập.
Một giọng nam trầm thấp vang lên:  “Ba! Ba ơi! “
Người còn  thấy , giọng  sốt sắng của Đàn Nhạc  vang khắp phòng.
Theo , Dung Uyển Thục cũng vội vã chạy   đôi giày cao gót:  “Rốt cuộc  xảy  chuyện gì ? “
Vừa  cửa, cả hai liền lao thẳng đến chỗ cụ ông đang  ở ghế chính.
Đàn Nhạc  ông chằm chằm từ  xuống :  “Ba   thế? Trong   khỏe ở  ? “