BÁT THANH CAM CHÂU - 10

Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:42:51
Lượt xem: 8,051

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta một khác từ phía nhấc bổng lên cổ áo.

 

Mùi hương trắng nhàn nhạt của hoa mai — thuộc đến lạnh cả .

 

Ta chấn động, ngẩng đầu lên.

 

Là Mai Phong Chi thật sự.

Hắn cụp mắt, lặng lẽ , ánh mắt vô cảm tựa nước sâu.

 

Không xa phía , Doanh Huyền đang khống chế Tào Vu, mũi roi tua ngược chĩa thẳng cổ nàng , giọng lạnh tựa sương:

 

“Trả cho .”

 

Mai Phong Chi khẽ nhướn mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng mái tóc rối bời của , thản nhiên :

 

“Trả cho ngươi? Ở đây, thứ gì là của ngươi?”

 

“Ngươi cũng thấy đấy, ngọc châu nay chẳng còn chịu ngươi khống chế. Ngươi... thể lấy .”

 

Sắc mặt Doanh Huyền âm trầm đến mức như thể vắt nước, mũi roi xiết chặt, đ.â.m huyết quản của Tào Vu, một dòng m.á.u tươi chảy .

 

“Sư …” – Tào Vu mắt trợn tròn, hoảng hốt kêu cứu.

 

Thế nhưng Mai Phong Chi mảy may động dung, chỉ lặng lẽ :

 

“Còn A Ân... càng thuộc về ngươi.”

 

Răng rắc — một tiếng gãy xương vang lên, Doanh Huyền vặn gãy cổ Tào Vu ngay tức khắc, giận dữ vung roi tấn công thẳng về phía Mai Phong Chi.

 

Mai Phong Chi trong tay ngọc châu, công lực đại tăng — Doanh Huyền địch nổi.

 

Chỉ trong vài chiêu, Mai Phong Chi đè chặt xuống đất.

 

Doanh Huyền vốn ngạo mạn tột cùng, mắt đỏ như máu, cổ họng nghẹn tiếng gầm khản đặc.

Tay bấu sâu mũi roi, dù m.á.u me đầm đìa cũng gắng vùng dậy, lao đến.

 

Mai Phong Chi chán ngán.

 

Hắn niệm chú, trận pháp bốn phía bốc lên, sắp sửa thiêu Doanh Huyền thành tro bụi!

 

Ngay lúc đó — kinh mạch trong cơ thể chợt nóng bừng, ngọc châu trong bụng cảm nhận nguy hiểm, cuồn cuộn truyền linh lực khắp .

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta vội tụ khí vận lực, biến trở thể ban đầu, quỳ gối bên chân Mai Phong Chi, kéo vạt áo :

 

“Sư phụ… hãy lấy viên ngọc trong con , nhưng xin đừng g.i.ế.c !”

 

“G.i.ế.c rồng nghịch thiên, tất gặp báo ứng… Con… con thực lòng vết xe đổ như sư tổ…”

 

Ngón tay đang kết ấn của Mai Phong Chi khẽ run.

 

“Sư phụ… thả , con sẽ theo trở về…”

 

Hắn do dự.

 

Ngay khoảnh khắc đó, khống chế huyết khế, khiến Kiếm Vô Thương trong tay chĩa thẳng cổ họng .

 

Là uy hiếp.

 

Mai Phong Chi ngỡ ngàng , ánh mắt như từng nghĩ đến điều .

Ta nghẹn ngào, mắt đẫm lệ, sợi chỉ đỏ từ tay run rẩy kéo dài, thẳng tới lưỡi kiếm.

 

Doanh Cát rốt cuộc cũng chạy tới, cõng Doanh Huyền trọng thương lưng, trong gió cát mịt mù, vận pháp bày trận truyền tống.

 

Hắn gọi to:

 

“Tiên tử, mau đây, thôi!”

 

Đôi mắt Mai Phong Chi từ tới nay luôn tĩnh lặng như nước, lúc cuộn trào sóng dữ, yết hầu khẽ động.

 

“A Ân… con thật sự bỏ sư phụ ?”

 

Chỉ một câu.

 

Ta rơi nước mắt.

 

“Là bỏ con ... sư phụ…”

 

20

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-thanh-cam-chau/10.html.]

Hồi còn nhỏ, sư phụ Mai Phong Chi từng chỉ tấm địa đồ, dạy nhận non sông:

 

“Thiên hạ cửu châu, qua bến Đồ Châu, cực bắc là Cam Châu. Dân nơi tôn sùng long thần, truyền rằng đó là cố hương của Huyền Long.”

 

 

Doanh Cát phế hơn nửa công lực, chỉ để đưa và Doanh Huyền trốn khỏi đó, đến tận Cam Châu.

 

Hôm sư phụ tay lưu tình, tận tuyệt truy sát, nhưng hiểu — đó chỉ là sự dung túng nhất thời.

 

Ta mang ngọc châu trong , Bạch Minh Chân Nhân đời nào chịu bỏ qua?

 

Ta trong trướng lều, tiếng gió rền rĩ bên ngoài, cứ như tiếng tang.

 

Nhìn Doanh Huyền đang hôn mê bất tỉnh, lòng vô cùng lo lắng.

 

“Hay là… m.ổ b.ụ.n.g lấy ngọc châu trả ? Hắn thương tích thế , liệu còn sống nổi chứ?”

 

Doanh Cát ở bên loay hoay sắc thuốc, râu ria rối bù, mồ hôi đầm đìa, giã d.ư.ợ.c trấn an:

 

“Tiên tử yên tâm, chủ nhân nhà là chính mạch Huyền Long, thọ mệnh còn dài hơn cả rùa thần đó.”

 

“Huống chi viên ngọc là tín vật định mệnh của long tộc, tặng là lễ thành hôn, giống như ‘sính lễ’ ở nhân gian các , thể đòi .”

 

“Chủ nhân mà, mặt mũi quan trọng hơn mạng sống, dù c.h.ế.t cũng lấy viên châu .”

 

“Nếu tự ý gật đầu ngài , chờ ngài tỉnh dậy chắc chắn sẽ lóc thành tám mảnh!”

 

Thật là một con rồng khó hầu hạ.

 

“Hắn đúng là khó chiều thật đó… khổ cho , A Cát.”

 

Ta đỡ trán thở dài.

 

Doanh Cát ở phía he hé dâm tà, thấp giọng đầy ẩn ý:

 

“Sau … càng khổ cho tiên tử đấy…”

 

Ta đầu , mù mờ:

 

“Hả?”

 

Ngay lúc , bàn tay thõng xuống bên mép chiếu khẽ động, chốc lát — giọng u ám của Doanh Huyền vang lên, lạnh lẽo phủ xuống:

 

“Hai các ngươi, lưỡi cần nữa đúng ? Vậy cắt .”

 

Tỉnh !

 

Doanh Cát nhào tới bày tỏ lòng trung thành:

 

“Chủ nhân ơi! Ngài tỉnh !”

 

Ta cũng vui vẻ mỉm .

 

Doanh Huyền khó chịu, hất râu Doanh Cát một bên, nhướng đuôi mắt , ánh mắt , sáng như ánh trăng trắng lạnh, khiến khác dám thở mạnh.

 

Không thể thừa nhận… con rồng thật sự quá trai.

 

Chỉ cần đó thôi khiến khác thất thần.

 

Ngay đó, liền thấy con rồng trai lạnh lùng mở miệng:

 

“Đồ thỏ ngốc, còn nữa là răng cửa lạnh đấy.”

 

 

Ta lập tức thu nụ .

 

Có vài con rồng... đúng là xứng đối xử tử tế.

 

21

 

Ta vốn tưởng rằng về tới Cam Châu, nơi hẳn là địa bàn của Doanh Huyền, nào ngờ mấy hôm nay mới phát hiện:

 

Giả thần “Thổ Thần” do Bạch Minh Chân Nhân bày , lan họa tới tận đất cực bắc.

 

Miếu thờ Huyền Long bụi phủ, hoang phế lạnh lẽo.

 

Cách đó vài dặm, Thổ Thần hương khói nghi ngút, lễ bái.

Loading...