Ánh mắt rã rời của  chậm rãi tụ  ánh sáng.
Năm ngón tay kết linh lực, ngón trỏ  đao, vững vàng rạch bụng .
 
Từ xa, vài    trung   thấy .
 
Một tiếng long ngâm vang trời chấn động!
 
Máu chảy ròng ròng theo viên ngọc, mất  hộ thể của ngọc thai, kinh mạch vốn  phục hồi liền đứt đoạn  .
 
Cơn đau khiến mồ hôi lạnh túa  như mưa, nhưng  vẫn gom góp  bộ sức lực và linh khí cuối cùng, đặt viên ngọc  vòng xoáy  cột đá.
 
Ngay khoảnh khắc —
 
Từng sợi hồng tuyến nối liền cửu châu liền đứt rời từng cái một!
 
Cột đá cao nhất bùng lên ánh sáng rực rỡ, như thần quang chiếu rọi tận trời xanh!
 
Từ xa truyền đến một tiếng gào xé lòng:
 
“——A Ân!!!”
 
28
 
Mất  các tuyến công đức độ linh, viên ngọc trong tay Bạch Minh cũng thoát khỏi cấm chế, bay thẳng về phía chủ nhân của nó.
 
Chân nhân mắt trợn trừng, gần như nứt toác:
 
“Ngọc của !”
 
 Doanh Huyền  để ngọc trở về nội thể,  ngậm ngọc giữa răng, khôi phục tu vi, hô phong hoán vũ, dẫn sấm gọi sét, khiến Bạch Minh  thu nhỏ thành một lão già run rẩy,  thiên lôi đ.á.n.h tan xác,  còn mảnh vụn.
 
Trận pháp tan vỡ, kẻ thực sự   giật dây — Mai Phong Chi, trong khoảnh khắc , tóc lập tức bạc trắng.
 
Lần ,  cuối cùng cũng ngoái đầu   — ánh mắt mờ mịt     nhuộm máu, dường như  bay đến gần.
 
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
— ai ngờ tới…
 
Từ khoảnh khắc  lựa chọn giấu trời dối đạo, thiên đạo  lặng lẽ quan sát.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-thanh-cam-chau/14.html.]
Hắn còn  thành tiên,   thể gạt  trời?
 
Thiên đạo hữu đức,  dung  vô tâm.
 
Cửu đạo thiên kiếp, ầm ầm như sấm sét giáng xuống, x.é to.ạc  trung, trực tiếp đ.á.n.h về phía .
 
Chân hồn tiêu tán, thực sự... hồn phi phách tán.
 
Ta   mặt đất, yếu ớt ngẩng đầu—
Trên bầu trời là một trận mưa trắng…
 
Là những cánh hoa mai vỡ vụn, rơi xuống như tuyết  đỉnh Thanh Hàn sơn, trắng đến nhức mắt.
 
Trắng xóa... mênh mang...   về …
 
Tất cả phủ kín cả một vùng đất Cam Châu.
 
Giấc mộng  khi vỡ nát, đại khái chính là như thế .
 
Ta ngày một lạnh hơn, cuộn   thành một khối,  trong vũng máu, nức nở  thành tiếng.
 
Mọi thứ đều  mất.
Đào hoa nguyên của …  giữ   gì cả…
 
Một trận gió mát thổi qua, cuốn  cát bụi và cánh hoa.
 
Cái bóng rồng che phủ  hồi ức xuân hoa thu nguyệt hư ảo.
 
Hắn hóa  hình , chiếc trường bào ấm áp mang theo mùi hương quen thuộc khẽ buông rủ xuống.
 
Hắn cúi đầu, ngậm viên ngọc trong miệng, hôn lên môi .
 
“Ngoan…
Đừng .
Ta đến .”
 
-HẾT-