BÁT THANH CAM CHÂU - 7

Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:41:27
Lượt xem: 8,677

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

— “Chờ đến khi kinh mạch của hồi phục , đến lúc đó… nếu ngươi giữ đứa nhỏ, sinh xong sẽ trả cho ngươi; còn nếu , tự nuôi lấy, tuyệt đối tống tiền!”

 

— “Hiện tại thể , nếu ngươi tay… thì và đứa nhỏ trong bụng chỉ e một xác hai mạng!”

 

— “Ngươi đại nhân đại lượng, tạm tha cho một mà!”

 

Trong căn phòng nhỏ, ánh bụi lơ lửng trong khí, yên tĩnh đến rợn .

 

Trên mặt Doanh Huyền thoáng lướt qua một tia biểu cảm kỳ dị.

 

Bên cạnh, Doanh Cát thì mắt trố tròn, như rớt cả nhãn cầu ngoài. Gã sang, lắp bắp:

 

— “Đứa… đứa nhỏ? Chủ nhân… ngài…”

 

Doanh Huyền trực tiếp xoay đầu , cho nữa, sang liếc một cái—ánh mắt lạnh lùng, khó đoán. Hắn bật khẽ một tiếng.

 

— “Được, sẽ động đến ngươi.”

 

— “… ngươi giúp tìm viên ngọc châu đó. Đến lúc , mới cân nhắc xem là để mẫu tử bình an, là… giữ con, bỏ .”

 

Ta nắm giữ mệnh căn, còn con đường thứ hai để lựa chọn.

 

Chỉ đành gật đầu chấp thuận.

 

14

 

Vài ngày , tại Trà lâu phía thành Đồ Châu.

 

Ta tháo đấu lạp xuống, hất nhẹ mái tóc còn đọng nước mưa, ngờ văng hai giọt lên mu bàn tay một nam nhân bên cạnh. Hàng mi dài sắc như lưỡi d.a.o khẽ động, ánh mắt quét tới.

 

— “Ngươi là ch.ó ?”

 

Động tác hất tóc của lập tức khựng , nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên như , coi lời như gió thoảng bên tai.

 

Từ cái đêm Doanh Huyền gỡ bỏ cấm chế của Như Ý Bàn, chúng lặng lẽ rời khỏi Thanh Hàn Sơn, bắt đầu theo tung tích của Tào Vu, một đường về phía tây, tới vùng giáp ranh nam bắc.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Suốt chặng đường , hiểu của về miệng lưỡi cay độc của thêm sâu sắc một tầng.

 

Có lẽ vì bản vốn , nên cũng chẳng cần phí công giả gì.

 

Nghĩ thì nghĩ, trong bụng còn mang long thai của , chẳng hề thương hương tiếc ngọc, còn luôn coi như tiểu tỳ, sai vặt qua .

 

Mưa trút như trút nước, thể hàn, rũ vai hắt một cái.

 

Doanh Huyền chẳng chút phản ứng nào, ngược là Doanh Cát— mới từ ngoài trở về khi dò hỏi tin tức— thấy liền vội vã chạy tới, bảo tiểu nhị mang lên một bình nóng, cùng khăn vải khô.

 

Doanh Cát đích đưa tới, hì hì:

 

— “Tiên tử đừng để lạnh c.h.ế.t— , lạnh hỏng thì tiếc lắm.”

 

Không kẻ nào hồn cả.

 

Ta nhạt, chẳng buồn thật lòng, cầm lấy khăn lau tóc sòng sọc.

 

Trà nóng bưng lên, nước mờ mịt. Giữa làn khói , Doanh Cát kể mấy tin tức mấy ngày qua.

 

Lại nhắc đến một cái tên—“Thổ Thần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bat-thanh-cam-chau/7.html.]

 

Ta chậm rãi dừng tay, lắng nghiêm giọng :

 

— “Dọc đường , hầu như nơi nào cũng thờ phụng thần . Riêng Đồ Châu là nơi tín đồ đông nhất, thậm chí còn tiếc hiến tế con trẻ, moi t.i.m dâng cúng.”

 

Cửu Châu rộng lớn, đền miếu thần phật chen chúc khắp nơi, lớn nhỏ đủ cả. Gần như thần nào cũng từng tên qua, chỉ riêng “Thổ Thần” —quái lạ vô cùng.

 

Không chỉ từng đến, mà vị thần thuộc Đạo cũng chẳng thuộc Phật, chẳng chính chẳng tà, chẳng ma chẳng quỷ. Truy nguyên căn, thì bắt nguồn từ một đoạn kỳ văn chí quái ghi chép trong huyện chí cổ xưa—

 

Rằng một tộc “Vô Khải Dân” thời thượng cổ, sống trong hang động, ăn đất mà sống. Người c.h.ế.t, tim tan, đem chôn xuống đất, trăm năm đào lên sẽ hóa thành hình .

 

Bởi , tín đồ cũng tự xưng là Vô Khải Dân, cầu mong Thổ Thần của họ thể dẫn dắt họ đạt thể bất bệnh bất tử, trường sinh bất lão.

 

Doanh Cát , lúc thấy tín đồ tụ tập dâng hương, một kẻ giống Tào Vu chui Thổ Thần miếu.

 

Rõ ràng đây là một cái bẫy câu mồi, chúng theo nàng bao ngày chẳng thấy tung tích, giờ đột ngột “tình cờ” gặp ngay?

 

Ta cho là thật, chỉ cúi đầu thổi nguội chén nóng.

 

Không ngờ Doanh Huyền quyết c.ắ.n câu.

 

— “Mồi mắc, cách bờ chẳng còn xa.”

 

Hắn chê rề rà, trực tiếp xách vạt áo lưng , giống như nhấc một cái bọc hành lý, ôm gọn khuỷu tay.

 

— “Đi.”

 

Nước bỏng miệng khiến đau nhói, rên khẽ một tiếng, loạng choạng kéo , chỉ thể lén lút trợn mắt .

 

Thế nhưng… trong lòng ấm áp vô cùng, đầu che đấu lạp đặt lên, bờ vai rộng lớn, chắn hết cả mưa gió.

 

Ta vốn sợ lạnh, nên cũng rộng lượng tha thứ cho sự vô lễ của , lòng thầm thấy yên tâm khi che gió chắn mưa cho .

 

15

 

Miếu Thổ Thần hương khói cực thịnh, dù chạng vạng vẫn còn đông tụ tập.

 

Chúng giả tín đồ, bước miếu dâng hương. Giữa làn khói mịt mù, quanh, phát hiện trong miếu hề tượng thần bài vị, chỉ một án thờ đơn sơ, hai bình tịnh thủy cắm cành mai trắng, phía treo một bức họa.

 

Ta chăm chú bức tranh .

 

Phù chú chu sa, một nét bút liền từ đầu đến cuối, nhận là loại chú gì, chỉ cảm thấy khó chịu— dày như siết chặt, trong thoáng chốc đau nhói dữ dội.

 

Trước mắt tối sầm, Doanh Huyền kéo tay rời , giọng nhàn nhạt:

 

— “Ngốc nghếch, trông chừng là lập tức hồn vía lên mây.”

 

Lúc mới hồi thần, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

— “Đó là gì ?”

 

Doanh Huyền nhướng mày, khóe môi lộ vẻ trào phúng:

 

— “Đồ vật của chính tông môn các ngươi, hỏi ?”

 

Lòng khẽ run.

 

Từ khi Thanh Hàn Sơn xảy bao nhiêu chuyện, vẫn luôn dám nghĩ sâu. cảnh tượng Mai Phong Chi thiêu xác, hủy diệt t.h.i t.h.ể vẫn ám ảnh mãi trong đầu.

Loading...