Tô Cẩm Thần gặp Diệp Thấm  năm thứ ba đại học, cô  bạn cùng phòng của  đưa đến và nhét  dự án của .
 
Tô Cẩm Thần  gặp  nhiều mỹ nhân nên   thấy cô  nhíu mày… Anh  thích những  phụ nữ dựa  sắc  để  lên, ỷ xinh mà  càn, coi đàn ông như những kẻ ngu ngốc.
 
“  nuôi  rảnh rỗi.”
 
“Anh Tô, em   tất cả  thứ.” Diệp Thấm nhanh miệng tranh lời.
 
Lông mày Tô Cẩm Thần nhíu chặt hơn, nhưng ánh  mà Diệp Thấm dành cho    thẳng thắn,  mãnh liệt, cũng  trong sáng,  hoảng sợ. Trong nhất thời,     liệu cô đang cố gắng quyến rũ  đang  chuyện nghiêm túc. Chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng đó, Diệp Thấm   nhét  cuộc đời . Thế ,  nhanh chóng  thế nào là  thể trông mặt mà bắt hình dong: Diệp Thấm xinh , nhưng   năng lực, vô cùng  năng lực.
 
Họ  khảo sát, cô  thể đội nắng mà phát tờ rơi cả một buổi chiều,  đó  phân tích tất cả dữ liệu bằng SPSS. Mỗi  trao đổi nhóm,  khi họp xong, cô lập tức tổng hợp biên bản. Có ,  bố trí thu thập tài liệu trong phòng họp thư viện. Ngày hôm , khi bọn   cửa thì thấy Diệp Thấm vẫn ở vị trí cũ, mặc bộ quần áo hôm qua, ôm máy tính mà ngủ  ngon.
 
“Trình độ tiếng Anh của em   , ngay cả kỳ thi cấp sáu (CET-6) cũng  thi hai  mới đậu.” Bạn cùng phòng trừng mắt với . “Cậu còn bắt em  cày nhiều tài liệu tiếng Anh như .”
 
Tô Cẩm Thần  đến bên cạnh cô,  chồng giấy in dày cộp,  là những từ mới tra. Dù  thì cô cũng   thành công việc.
 
Sau , vẫn  ngừng    nhét   nhóm , trong đó  thiếu cả giáo sư trong viện.
 
“Cái cô Diệp Thấm trong nhóm  ,   học sinh giỏi, cũng    quen của , đổi  cũng chẳng .”
 
Tô Cẩm Thần lười biếng đến mức  thèm nhấc mí mắt: “Cô  là thành viên nhóm .”
 
Có một tòa nhà trong khoa là do gia đình  quyên góp,   mở lời thì  ai dám động đến  của .
 
Ngày dự án đoạt giải, Diệp Thấm đạp xe đạp đến tìm . Hôm đó,  đang  chặn ở cổng căng tin, hoa khôi của trường đang tỏ tình với .
 
Anh    nhùng nhằng, nhưng ngày hôm đó  kiên nhẫn  hoa khôi  những lời yêu đương  lâu. Tất cả chỉ vì Diệp Thấm  hẹn  rằng cô sẽ mời  ăn cơm ở đây.
 
Tô Cẩm Thần cảm thấy   chút nhàm chán. Anh chỉ   là khi cô  thấy cảnh   thì cô sẽ  gì.
 
Cô nhanh chóng đến.  giờ là ưu điểm của cô. Khi đạp xe đến gần thì cô phanh chân, trợn tròn đôi mắt ngơ ngác   gì mà  cảnh tượng .
 
Sau đó… Diệp Thấm   đám đông, hào hứng xem trò vui. Cô thậm chí còn hùa theo những  xung quanh mà la ó!
 
Tô Cẩm Thần thấy  chút bực bội,  bỏ mặc hoa khôi và  về phía cô -  đang  toe toét.
 
“Em mời  ăn cơm ?”
 
“ .”
 
“Ngay tại đây ?”
 
Diệp Thấm cảnh giác: “Vậy thì  ở ?”
 
“Quán ăn mà  chọn.”
 
Anh là công tử nhà họ Tô,  ai dám mời  ăn cơm ở căng tin.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-nam-cho-doi-anh/ngoai-truyen-goc-nhin-cua-to-cam-than-tuoi-tre.html.]
Diệp Thấm lập tức xìu xuống mà đáp bằng một tiếng "ồ"   một cách  tự nhiên: “Vậy  lên .”
 
Tô Cẩm Thần: ?
 
Ngày hôm đó, Tô Cẩm Thần  ở ghế  chiếc xe đạp cà tàng, ôm eo Diệp Thấm mà  xuyên qua cả trường.
 
Tô Cẩm Thần đưa Diệp Thấm đến quán lẩu mà  thường ghé.
 
Diệp Thấm  xuống,   nên đặt tay chân thế nào cho .
 
Hai  ăn một bữa cơm với . Lúc đầu, cô  dè dặt;  đó, cô ăn  nhiều.
 
“Mời  ăn cơm  gì.” Anh giả vờ hỏi một cách vô ý.
 
“À… Cảm ơn đàn .” Cô nuốt miếng nấm nhỏ trong miệng, thành khẩn cảm ơn.
 
Anh liếc  cô. Canh nóng, thức ăn nóng hổi. Đôi môi vốn nhợt nhạt của cô trở nên ửng hồng, trông  vẻ  dễ cắn.
 
“Em giành  giải thưởng quốc gia.” Trong làn  nghi ngút của nước lẩu, đôi mắt cô dịu dàng: "Mời đàn  ăn cơm!”
 
Nói thì  , nhưng khi  thấy hóa đơn, Diệp Thấm suýt ngất xỉu. Sắc mặt cô trở nên trắng bệch,   run rẩy, cuối cùng, cô  ủ rũ chấp nhận  phận. 
 
Tô Cẩm Thần rút thẻ đen , sinh viên bình thường  thể chịu nổi chi phí sinh hoạt của .
 
“Đã  là em mời mà.” Diệp Thấm  nghiêm túc mà mở ví da  cố gắng dúi tiền  tay .
 
Cảm giác   kỳ lạ,   giành trả tiền với . Và cô dùng một chiếc ví vải denim màu hồng, in hình chú cừu con.
 
Những  phụ nữ tiếp cận  thường dùng LV, Chanel. Họ  giống cô, cô nhỏ nhắn,  đáng yêu.
 
Khi về, cô đẩy chiếc xe đạp cà tàng  bên cạnh .
 
“Em mời  ăn cơm,   gì khác   ?” Anh như  ma xui quỷ khiến mà hỏi.
 
Cô ngẩn  một lát   đó, trong làn gió sông lộn xộn, cô rũ mi xuống trong sự  hổ: “Có ạ.”
 
Tim  lỡ một nhịp, thậm chí ngừng thở.
 
“… Đàn ,  , khi  những dự án như thế , liệu   thể dẫn dắt em  nữa ?” Cô  trong sự e thẹn và ngại ngùng.
 
Khóe môi Tô Cẩm Thần trễ xuống. Đột nhiên  phát hiện  rằng khi cô đến gặp , cô  bao giờ trang điểm.
 
Tối đó,  lâu lắm ,  mới đến trường đua xe. Sau , khi nhớ , chính là từ ngày hôm đó,  bắt đầu dần trở nên ngày càng cáu kỉnh. Trước đây,  vốn   là  như .
 
Sau khi dự án kết thúc, họ  còn giao thiệp gì với  nữa.
 
 Tô Cẩm Thần  học  cách  ăn ở căng tin,   bao giờ ăn cơm ở cái căng tin c.h.ế.t tiệt .
 
“Ôi! Đàn ” Khi  bưng khay cơm thì  thấy giọng  quen thuộc vang lên.