Cục cảnh sát đang tạm giữ chủ của , với lý do liên quan đến một vụ án quan trọng khác, chính là vụ án mà Yến Tu Văn đang thụ lý. Anh mấy xin gặp chủ nhưng đều bác bỏ yêu cầu, mà giờ phút đột nhiên chấp thuận.
Đỗ Phong Thanh Yến Tu Văn, lên tiếng: “Vậy thì, phiền Yến giúp đưa về nhà họ Yến .”
Yến Tu Văn khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng: “Cô gái nhà , tự khắc lo liệu, phiền Đỗ đại thiếu gia bận tâm.”
“Mời Đỗ đại thiếu gia, cứ thong thả mà .”
Đến lúc , trực giác của Đỗ Phong Thanh chắc chắn đến hơn bảy mươi phần trăm. Rõ ràng là Yến Tu Văn giở trò.
Gà Mái Leo Núi
Sau khi Đỗ Phong Thanh rời , Yến Thanh phòng ăn lúc nãy để đợi đồ ăn đặt mang về. Cô ngờ Yến Tu Văn theo .
Yến Thanh đầu , vẻ mặt khó hiểu: “Chú út về phòng ăn của nữa ?”
Yến Tu Văn điềm nhiên : “ ăn xong . Lát nữa, tiện đường, sẽ đưa em về.”
Yến Thanh gật đầu, chút từ chối. Dù hôm nay cô cũng tiêu ít tiền, tiết kiệm một khoản tiền taxi cũng là .
Trên đường về, màn đêm buông xuống. Yến Tu Văn lái xe, đôi môi mỏng mím chặt, dường như điều nhưng thôi. Trái , Yến Thanh đang xem hóa đơn, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Chú út thấy giá cả món ăn ở nhà hàng hợp lý ạ?”
Cô hóa đơn, một đĩa cải ngồng luộc bình thường, tính cả nguyên liệu lẫn phí chế biến thì đắt nhất cũng chỉ tầm bảy tám chục tệ, mà nhà hàng Lệ Chi "hét giá" tới 888 tệ.
Một phần canh cá cho hai lên tới tận một nghìn tám trăm tệ.
Còn bít tết thì cứ hai ba nghìn tệ một phần.
Những món "giá trời" khác thì khỏi bàn.
Nếu là mua dịch vụ, thì dịch vụ ở Lệ Chi cũng chẳng mấy , ngay cả rót khách cũng tự . Nhân viên lúc thanh toán thái độ cũng hề niềm nở, cứ tỏ vẻ giả tạo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-151.html.]
Đồ ăn tuy ngon miệng thật đấy, nhưng cái giá tiền thì cũng thấy bớt ngon cả chục phần.
Yến Thanh ôm chặt ví tiền của , lẩm bẩm: “Cái kiếp kẻ tiêu tiền oan uổng , chỉ chịu một thôi.”
Yến Tu Văn trầm ngâm, khẽ gật đầu: “ là hợp lý lắm.”
Ban đầu, giá món ăn ở Lệ Chi hề cao đến thế, đắt nhất cũng chỉ vài trăm tệ một phần. Sau , một quan chức cùng giới nhà giàu ở Vân Thành thường xuyên lui tới, danh tiếng vang xa, thế nên để thể hiện địa vị và tài lực, thường chọn nơi để ăn uống.
Cứ như thể ai mời khách mà chi càng nhiều tiền thì càng thể diện. Lệ Chi lẽ nắm bắt chính xác tâm lý tiêu dùng , nên dần dà đẩy giá món ăn lên. Còn cụ thể là ai, thì cũng chẳng mấy ai để ý.
Vừa về đến nhà họ Yến, Yến Thanh thấy Yến Trăn dài sofa, trông như sắp c.h.ế.t đói. Vừa thấy cô, lập tức bật dậy, giọng hồ hởi: “Em gái Thanh, cả mong em về lắm đó!”
Yến Trăn đang định mách tội Yến Thù với Yến Thanh, nhưng mũi hít hít mạnh: “Mùi gì mà thơm thế ?”
Yến Thù đang cầm máy chơi game của Yến Trăn ở bên cạnh, liếc trai một cái, khẽ: “Mũi cả đúng là thính thật.”
Yến Trăn lập tức bật dậy khỏi sofa, lao tới nhận lấy túi đồ Yến Tu Văn đang cầm, còn kịp đặt lên bàn vội vàng mở , kinh ngạc thốt lên: “Nhà hàng Lệ Chi?!”
"Chú út, chú đúng là giàu thật!"
"Hôm qua còn kể thím hai càu nhàu món ăn ở Lệ Chi đắt đỏ, mời một bữa mà ví tiền rỗng tuếch, giờ đang tiếc hùi hụi kìa."
Yến Thanh khẽ đăm chiêu, cô hề qua chuyện nhỉ? Nếu , cô tự đặt chỗ ăn , thể để Đỗ Phong Thanh chọn một nơi đắt đỏ đến thế? Tiền bạc lá mít , tiếc thật đấy.
Yến Tu Văn cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay, liếc cô, giọng điệu lạnh nhạt pha chút hờ hững: "Là Yến Thanh gọi."
Yến Thù lập tức ném phịch chiếc máy chơi game sang một bên, nhanh chóng sáp gần, đôi mắt sáng rực: "Chắc chắn chị em đòi ăn ở Lệ Chi nên mới đặt đó!"
Yến Trăn ôm khư khư hộp đồ ăn, cho Yến Thù cơ hội cướp lấy: "Vớ vẩn, em gái Thanh chắc chắn cả ở nhà đang đói meo nên mới gọi chứ!"