Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-09-12 06:10:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lăng Hà hệ thống sưởi ấm, ban đêm chỉ thể đắp thêm chăn cho ấm.

Yến Thanh xuống còn kịp nhắm mắt, bỗng thấy một bóng lướt qua ngoài cửa sổ mang theo từng cơn gió lạnh buốt.

Cô nhíu mày dậy, lục chiếc túi đeo chéo màu trắng đặt ở đầu giường, lấy chiếc đèn lồng nhỏ và thắp sáng. Chưa kịp để cô bước ngoài, bóng đột ngột lao thẳng về phía cô!

Một khuôn mặt m.á.u thịt be bét hiện ngay mắt.

Yến Thanh: “...”

Trên giường, Yến Thanh cuộn trong chăn, mắt vẫn còn díp vì buồn ngủ. Chiếc đèn lồng bên cạnh chỉ đủ soi sáng căn phòng một cách mờ ảo.

ngờ Vệ Đông thể bám theo cô tới tận Lăng Hà.

Lúc , Vệ Đông đang đối diện Yến Thanh, lặp yêu cầu của : “Ý của vẫn như cũ, chuyện với con trai .”

Dù ban ngày ngủ mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng ngăn cơn buồn ngủ của Yến Thanh, đặc biệt là mùa đông càng dễ buồn ngủ hơn. Cô cần ngủ ít nhất mười tiếng thì cơ thể mới phục hồi tinh thần .

“Cô Vệ, em cũng , chuyện cần sự đồng ý của con trai cô. Giờ em đang ở Lăng Hà, mà hỏi ý kiến chứ?”

Vệ Đông rõ ràng hài lòng: “Vậy đó em chịu giúp ?”

Yến Thanh ngáp một cái: “Bởi vì em giúp.”

Vốn dĩ cũng chẳng duyên phận gì, chẳng qua chỉ là vô tình thấy trong đám đông mà thôi.

Oán khí của Vệ Đông rõ ràng tăng vọt. Ngay khi bà mở miệng định “Sao em thể...” Yến Thanh nhanh tay lấy lá bùa vàng lúc nãy lấy đèn lồng cầm sẵn dán thẳng lên Vệ Đông.

Vệ Đông lập tức thể cử động chuyện nữa. Bà chỉ thể trừng mắt Yến Thanh, ánh mắt như chửi rủa.

Gà Mái Leo Núi

Yến Thanh chẳng buồn để tâm nữa, cứ thế xuống giường, nhắm mắt ngủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-180.html.]

Cứ như , Vệ Đông sững giường của Yến Thanh trong căn phòng đó suốt cả một đêm dài.

Cùng lúc , tại Vân Thành xa xôi.

Tạ Khải mơ thấy về thời tiểu học. Vệ Đông nấu một bàn đầy những món thích ăn.

Cậu vui mừng chạy tới, lén gắp một miếng thịt bỏ miệng nhưng ngay đó bà yêu cầu lấy bài kiểm tra phát hôm nay trong cặp cho bà xem.

Môn Toán thang điểm 100, vì bất cẩn mà trừ mất hai điểm, nhưng vẫn đầu lớp.

Thế nhưng, khi thấy con 98, sắc mặt Vệ Đông lập tức đổi. Bà đặt bài kiểm tra xuống, bưng từng đĩa thức ăn bàn bếp trút hết thùng đựng đồ ăn thừa.

Hai món mặn, hai món rau, một món canh, chẳng mấy chốc dọn sạch bách.

Vệ Đông lạnh lẽo : “Mẹ với con thế nào? Có , nếu đạt 100 điểm thì phép ăn cơm ?” Tạ Khải giữa phòng khách, bàn ăn trống trơn, nước mắt chực trào nhưng cố nuốt ngược trong: “Mẹ... ... mà, điểm cao nhất lớp là con mà...”

Ánh mắt Vệ Đông càng lúc càng gay gắt, lạnh lẽo: “Mẹ cũng với con đúng ? Đừng bao giờ so sánh với những trong lớp con. So sánh với những kẻ kém cỏi hơn thì chỉ biến con thành một kẻ thất bại mà thôi.”

“Con trở thành kẻ thất bại ?”

Tạ Khải cắn chặt môi, vành mắt đỏ hoe. Cậu cố nén nước mắt, chỉ lắc đầu: “Không ạ.”

Vậy mà Vệ Đông chẳng thèm liếc bài kiểm tra 98 điểm thêm nào, lạnh lùng : “Hôm nay, con cứ ở đây tự kiểm điểm . Đứng cho đến khi nào con thấu đáo cách sửa đổi lầm của thì thôi.”

Ngày hôm đó, Tạ Khải trong phòng khách từ năm giờ rưỡi chiều cho đến tận mười hai giờ đêm, tay vẫn cầm sách thuộc lòng.

Mãi đến khuya, Vệ Đông mới buông tha cho , cho phép ngủ.

Cậu nhật ký: [Hôm nay kiểm tra chỉ 98 điểm, vì bất cẩn nên mất 2 điểm. Mẹ phạt ở phòng khách. là chỉ cho . Lẽ nên cố giấu điểm, càng nên vì nhất mà tự mãn. Mẹ đúng, là sai . Lần nhất định đạt điểm tuyệt đối.

Loading...