Bà đưa tay , lau vết m.á.u khô trán con gái nhưng bàn tay xuyên qua cơ thể Tống Cẩn Dư, chỉ chạm khí. Giọng bà nghẹn ngào: "Con giống bố con vô cùng, nhất là đôi mắt..."
Đôi mắt của con gái, giống hệt chồng mà bà hằng nhung nhớ.
Nghĩ , Tống Kỳ vội vàng lấy điện thoại từ trong túi , lục lọi trong album ảnh, cuối cùng cũng tìm một tấm ảnh gia đình, đưa tấm ảnh cho Tống Cẩn Dư với đôi tay run rẩy: "Người đang bế con chính là bố con, Tống Trình Chương. Tấm ảnh gia đình chụp lúc con ba tuổi. Lúc đó con còn nhỏ xíu, bố con còn từng lo con sẽ cao nổi. May mắn , giờ con cao lớn thế ...."
, bà kìm nước mắt, nhưng nghĩ đến việc đang mặt con gái, bà lập tức đưa tay quệt ngang.
Tống Cẩn Dư tấm ảnh, đàn ông trạc ba mươi tuổi, đang bế , gương mặt nở nụ hạnh phúc rạng rỡ.
"Vậy bố ạ? Sao bố tới cùng?”
Lời của Tống Cẩn Dư khiến Tống Kỳ và Tống Cẩn Ngôn đều khựng , chững .
Cô ruột Tống Kỳ, đôi mắt đỏ hoe, chực trào nước, và cả Tống Cẩn Ngôn mặt. Cả hai đều lúng túng, mở lời .
Cô chợt hiểu , hỏi một câu hỏi hề dễ trả lời.
Ngay lúc Tống Cẩn Dư định đổi chủ đề, Tống Kỳ hít sâu một , đứt quãng lên tiếng: "Bố con mất vì tai nạn giao thông năm năm ."
Tống Cẩn Dư sững .
Tống Kỳ tiếp: "Năm đó, đúng lúc trai con nước ngoài thi đấu, cùng con. Bố con nhận tin nhắn của một bạn, bảo rằng thấy một cô gái ở Tùng Thành trông giống con. Thế là bố con vội vã đặt vé máy bay, khẩn trương bay đến đó.
Gà Mái Leo Núi
"Nào ngờ, đường xảy tai nạn." "Lúc và con nhận tin tức về, bố con còn, và cũng chẳng thể tìm thấy con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-315.html.]
Đến đây, Tống Kỳ nghẹn ngào đến mức thể thốt nên lời: "Cẩn Dư , bố con thật sự yêu con. Mười mấy năm nay, cả nhà vẫn luôn tìm con nhưng bóng dáng con vẫn biệt tăm.
"Mỗi nhận tin tức, cả nhà khấp khởi chạy đến nhưng đều con..."
Cứ mỗi thắp lên hy vọng, là một chìm nỗi thất vọng tột cùng.
Nghe những lời của Tống Kỳ, một cảm giác nặng trĩu ập xuống lòng Tống Cẩn Dư. Cô bao giờ nghĩ rằng, tại một góc nào đó của thế giới , ngày đêm khắc khoải nhớ mong, miệt mài tìm kiếm cô suốt bao năm ròng, càng cha ruột vì tìm cô mà bỏ mạng nơi đất khách.
Đôi môi cô khẽ run rẩy, mãi đó mới : "Năm năm , con đúng là đến Tùng Thành nhưng chỉ ở hai ngày ."
Năm đó, cô học lớp mười, gia đình nhận nuôi đủ khả năng chu cấp cho học đại học nên thêm khắp nơi để dành dụm học phí. Cô theo chân những chị lớn hơn, cuốn một sự kiện do một công ty lớn ở Tùng Thành tổ chức để mẫu quảng bá sản phẩm.
Hai ngày, tổng cộng hai sự kiện, cô kiếm ba nghìn tệ.
Lúc đó một đàn ông trung niên đến xin điện thoại liên lạc, ông bảo cô trông hệt đứa con gái thất lạc của một gia đình ông quen . khi , cô mới mười lăm tuổi, các chị mẫu dặn dò luôn cảnh giác, nên tùy tiện giao lưu với lạ khác giới khi họ chủ động bắt chuyện.
Vì , ở thành phố xa lạ, cách nhất để cô tự bảo vệ là giao tiếp với lạ.
Ngày hôm , sự kiện kết thúc, cô liền bắt xe buýt rời khỏi Tùng Thành.
Nếu lúc đó tin lời chú ... đưa điện thoại liên lạc hoặc ở Tùng Thành thêm vài ngày, liệu chuyện rẽ sang một hướng khác? Liệu cô cũng một thương yêu , một cha xem cô quan trọng hơn cả sinh mệnh của , một trai quan tâm , sống trong một mái ấm trọn vẹn?
Tống Cẩn Dư dám nghĩ tiếp, bởi vì bây giờ là năm năm , cô còn đời nữa. Trên đời thuốc hối hận, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.