Hơn nữa, bản Yến Thanh vốn dĩ đặc biệt, cứ hôn mê ăn uống vài trăm năm cũng c.h.ế.t . Đối với cô, đó chỉ là một giấc ngủ dài. Kể cả khi cơ thể còn nữa cũng sẽ ngày cô tỉnh dậy.
Mấy Yến Trăn cứ ngơ ngác: "Vài trăm năm? Người sống bao nhiêu năm chứ? Ngủ vài trăm năm, chẳng là ngủ đến c.h.ế.t luôn ?"
Yến Thù - về năng lực của Yến Thanh, mơ hồ suy đoán khác, cô bèn thận trọng hỏi: "Có chị sống lâu, ăn uống gì cũng c.h.ế.t đúng ạ?”
"Cũng gần giống như cô , đúng là c.h.ế.t ." Huyền Dương nheo mắt, cảm thấy khá hứng thú với cô bé . Tiếc là cô bé duyên tu đạo, nếu ông nhận thêm một đồ .
"Đối với khác là con đường chết, đối với con bé chỉ là một giấc ngủ. Không cần quan tâm, cứ để nó ngủ vài trăm, thậm chí cả nghìn năm, đợi đến khi tự cô bé thấu chuyện, tự khắc sẽ tỉnh ."
Gà Mái Leo Núi
Lần , Huyền Dương giải thích rõ ràng, mấy đều hiểu cả.
bà Yến vẫn thể chấp nhận . Con gái đang khỏe mạnh bình thường bỗng nhiên hôn mê như , bao giờ mới tỉnh. Dù là , nhưng tránh khỏi những bất trắc khôn lường? Cứ ngủ li bì thế , ai dám đảm bảo trong thời gian đó chuyện gì ngoài ý xảy ?
Dù con gái c.h.ế.t nhưng nếu thật sự ngủ mê vài trăm năm, lúc đó chúng đều còn, ai sẽ trông nom cơ thể con bé... Chẳng may khác phát hiện, đưa nghiên cứu thì ...
Bà Yến càng nghĩ càng sợ, chỉ sợ khi mất, con gái vẫn tỉnh , ai chăm sóc, nếu kẻ thì khó tránh khỏi coi là dị vật mà bắt giam cầm.
Nhìn nỗi lo của bà Yến, Huyền Dương hiền từ : "Đâu chuyện lớn lao gì . Làm một cái tầng hầm trong nhà, đặt một cỗ quan tài để con bé . Nó ngủ bao lâu tùy thích. Chẳng bây giờ đang phổ biến quan tài băng ? thấy hẳn một cỗ quan tài pha lê lộng lẫy, khảm thêm ít châu báu mắt lên cũng ."
Nước mắt nãy Yến Thù suýt rơi giờ nuốt ngược trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-636.html.]
Yến Trăn giật giật khóe miệng. Người chắc là sư phụ của Thanh Nhi chứ, kẻ thù đấy chứ? Người còn sống sờ sờ tính chuyện quan tài cho ?
Huyền Dương chẳng mấy bận tâm đến phản ứng của mấy , tự tiếp: "Biết vài trăm năm , trai trẻ nào đó xông , đúng lúc con bé tỉnh dậy, châm ngòi cho một mối tình kinh điển, đầy ngang trái chứ."
Ông xong, còn vô thức xoa xoa cằm, lẩm bẩm rằng râu thật chẳng quen chút nào.
Nghe đến vế đó, sắc mặt Yến Tu Văn trở nên u ám. dù cũng chỉ là chờ đợi, nguy hiểm gì khác. A Thanh ngủ bao lâu nữa, sẽ canh giữ, dù là vài trăm năm vài nghìn năm.
Bên ngoài, Đỗ Phong Thanh vốn định tìm vợ chồng nhà họ Yến để hỏi thăm tình hình, bèn dừng bước. Anh thấy năng lực của Yến Thanh vài , đúng là giống thường. Xem chuyện cũng hợp lý. Chỉ cần cô , tỉnh lúc nào cũng là chuyện . Trái tim vốn đang treo lơ lửng của Đỗ Phong Thanh cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.
Yến Đình Chu im lặng, nhớ lời Huyền Dương từng là ông đến đây vì Yến Thanh, một lúc mới hỏi: "Đạo trưởng cách nào đánh thức con bé ?”
"Cũng là cách..." Huyền Dương đang , đột nhiên ngoài phòng bệnh: "Cậu thanh niên ngoài cửa còn định lén đến bao giờ?"
Mọi lập tức theo hướng Huyền Dương chỉ, chỉ thấy Đỗ Phong Thanh đẩy cửa bước . Sợ hiểu lầm là lén, giải thích: " mới đến thôi."
Yến Đình Chu gật đầu. Ông vốn rõ phẩm hạnh của Đỗ Phong Thanh, chắc chắn là vì quá lo lắng cho A Thanh nên mới vô tình một đoạn.
Đạo trưởng Huyền Dương khẽ nheo mắt, ánh dừng Đỗ Phong Thanh đẩy cửa bước . Ngoại hình quả tồi, khí chất cũng hơn . Chẳng trách đồ của ông mối duyên sâu nặng với đến thế, suýt chút nữa khiến mệnh cách của cô đổi.