Yến Tu Văn đáp: "Xong , thể bắt đầu."
Lúc , đạo trưởng Huyền Dương mới cẩn thận đặt một tấm gương trong suốt, trông hết sức bình thường lên vị trí trái tim của Yến Tu Văn.
Mấy nhà họ Yến cách đó một , tim như treo sợi tóc, căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Cậu bé đồ cạnh đưa đồ cho đạo trưởng Huyền Dương, động tác vô cùng thuần thục, xem thường ngày phụ giúp nhiều.
Trong lúc đạo trưởng phép, trận pháp mặt đất lờ mờ phát ánh sáng yếu ớt. Mấy nhà họ Yến chỉ cảm thấy cảnh vật mắt dần trở nên nhòe . Một tràng chuông trong trẻo vang lên, đạo trưởng Huyền Dương gọi tên Yến Tu Văn hai tiếng, nhưng nhanh chóng còn phản ứng gì.
Xung quanh lặng ngắt một cách kỳ lạ, ai liệu thành công .
"Đạo trưởng, thế ... là ạ?" Yến Đình Chu cất tiếng hỏi.
"Xong . Việc tiếp theo trông chờ thôi." Đạo trưởng Huyền Dương kéo một chiếc ghế , xuống bên cạnh giường Yến Thanh.
Ánh mắt Đỗ Phong Thanh dừng tấm gương trong suốt trông khá kỳ lạ đặt n.g.ự.c Yến Tu Văn, nhịn hỏi: "Thưa đạo trưởng, tấm gương ngài đặt công dụng gì đặc biệt ạ?"
Đạo trưởng Huyền Dương chậm rãi giải thích: "Gương tên là Kính Soi Tâm, nghĩa là chiếc gương soi rọi tận tâm can. Nếu trận nảy sinh tư tâm, rời khỏi mê cảnh nữa, Kính Soi Tâm sẽ phát sáng báo hiệu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-639.html.]
Nghe Huyền Dương , mấy đưa mắt , về phía chiếc Kính Soi Tâm. Không ai ngờ chiếc gương nhỏ bé, trông vẻ tầm thường công dụng đặc biệt đến thế.
Gà Mái Leo Núi
Bà Yến vì rõ nội tình nên hề lo lắng: "Tu Văn với Thanh Nhi nhà tình cảm giờ vẫn , thằng bé nhất định sẽ đưa con bé thoát ."
Ngược , Yến Đình Chu im lặng. Từ khi lai lịch thực sự của con gái, cùng với những vướng mắc trong quá khứ giữa cô và Yến Tu Văn, ông khỏi chút bận tâm. Dù nữa, ông cũng hiểu phần nào tính cách của Yến Tu Văn.
Đỗ Phong Thanh chau mày Yến Thanh. Sự an tâm ban đầu giờ đây biến thành nỗi bất an len lỏi. Vị đạo trưởng chắc chắn vô cớ bày chiếc Kính Soi Tâm chỉ để đề phòng Yến Tu Văn. Hẳn một ẩn ý sâu xa nào đó. Anh chỉ mong chuyện sẽ suôn sẻ, gặp bất kỳ trắc trở nào và Yến Thanh thể thuận lợi tỉnh . Đạo trưởng Huyền Dương chỉ mỉm đáp. Lòng vốn dĩ khó lường, chuyện gì sẽ xảy tiếp theo, ai mà ?...
Cảm nhận sự ồn ào, náo nhiệt xung quanh, Yến Tu Văn giật mở mắt. Trước mặt là vài gương mặt xa lạ, bên tai vang lên những cuộc trò chuyện với đủ giọng điệu khác .
Anh nhanh chóng định thần . Mình đang ở một chuyến tàu hỏa.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua vun vút. Trong chiếc trường sam, Yến Tu Văn quét mắt quanh, đôi mày bất giác cau . Anh liếc thấy một tờ báo gấp vuông vắn đặt cạnh tay, đó in rõ ngày tháng và các sự kiện trọng đại trong ngày. Nhớ lời Huyền Dương, đang ở trong thế giới ý thức của Yến Thanh.
Tờ báo như một lời nhắc nhở rõ ràng, về quãng quá khứ gắn bó giữa và A Thanh. Ngay lúc , đang chuyến tàu rời khỏi Lăng Hà – cái ngày mà Yến Tu Văn chẳng thể nào quên .
Anh hứa sẽ đến xem buổi biểu diễn ở trường của A Thanh. Tối đó, còn dự định đưa cô ăn ở quán mà cô yêu thích. Hồi , nhà mấy dư dả, nên mỗi bữa ăn ngoài đều là một điều vô cùng xa xỉ.
Thế nhưng, lời hứa thành hiện thực. Anh đột xuất đến một nơi khác để tham dự một cuộc họp quan trọng, ba ngày mới trở về Lăng Hà. Cũng chính ngày hôm đó, A Thanh còn gần gũi với như . Mỗi hồi tưởng, thấy lòng quặn thắt vì hối hận.