Đỗ Phong Thanh xuống cạnh cô, bàn tay ấm áp của nhẹ nhàng siết lấy bàn tay lạnh lẽo của Yến Thanh. Giọng trầm khàn của vang lên: "A Thanh... em cũng ở nơi đó ?"
Môi khẽ run lên: "Chấp niệm của em... liên quan đến ?"
Huyền Dương gỡ chiếc Kính Soi Tâm đang phát sáng khỏi n.g.ự.c Yến Tu Văn. Yến Trăn cạnh, ánh mắt căng thẳng dõi theo, vội hỏi: "Đạo trưởng, tình hình bây giờ thế nào ạ? Có điều gì bất trắc xảy ?"
Gà Mái Leo Núi
Lúc , Đỗ Phong Thanh nhận thấy, khi trở tay đạo trưởng Huyền Dương, Kính Soi Tâm trở về hình dáng ban đầu, còn phát ánh sáng đỏ nữa.
Huyền Dương trao chiếc Kính Soi Tâm cho tiểu tử cạnh, ánh mắt thoáng lướt qua Yến Tu Văn giường khẽ thở dài: "Xem , chuyện rốt cuộc cũng đến bước đường ."
"Trước đây , Kính Soi Tâm chỉ dùng cho tham gia trận pháp. Nếu đó nảy sinh ý đồ khác, rời khỏi mê cảnh, thì chiếc kính sẽ phát sáng để cảnh báo."
Vẻ mặt Yến Trăn chùng xuống, giọng đầy hoang mang: "Vậy ý ngài là... chú út thật sự ở trong mê cảnh đó ?"
lúc , tiểu tử cầm lấy Kính Soi Tâm, tò mò đặt thử lên n.g.ự.c , nhưng chiếc kính chẳng hề bất kỳ phản ứng nào.
Huyền Dương xuống ghế bên cạnh. "Nếu gì ngoài dự đoán, thì đúng như đó."
Khi đưa Yến Tu Văn , ông lường tình huống . Dù thì, giữa Yến Tu Văn và đồ của ông, Yến Thanh, quá nhiều ràng buộc trong quá khứ, chấp niệm của đối với cô quá sâu đậm. Để Yến Tu Văn tiến đó, vốn dĩ là một canh bạc mạo hiểm.
Nếu vì còn ai thích hợp hơn, ông tuyệt đối sẽ để . Giờ đây, canh bạc thua, tình hình xem còn tồi tệ hơn nhiều.
Yến Trăn vội vàng hỏi dồn: "Vậy bây giờ thế nào ạ? Còn cách nào khác ?"
Chú út bây giờ giữ A Thanh ở trong mê cảnh đó, nhưng còn A Thanh thì ? Lẽ nào cô cũng thật sự ở đó ?
Huyền Dương khoanh tay, khẽ nhún vai: "Chuyện thì bây giờ quả thực hết cách . Vốn dĩ để là biện pháp duy nhất. Giờ ở trong , ở ngoài thì gì nữa đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-650.html.]
Nói đến đây, ánh mắt ông bất giác thoáng liếc sang Đỗ Phong Thanh.
Yến Trăn càng trở nên sốt ruột hơn: "Vậy thể đó nữa ạ? sẽ đưa em gái ngoài."
Nếu chú út , chắc chắn cũng thể .
Huyền Dương xoa cằm, trầm ngâm : "Vào thì , nhưng thường tiến đó cực kỳ nguy hiểm. Không cẩn thận, tính mạng thể mất bất cứ lúc nào."
"Hơn nữa, Yến Tu Văn vẫn còn ở bên trong. Chẳng sẽ biến cố gì xảy , tiến đó lúc càng thêm nguy hiểm khôn lường."
lúc , Đỗ Phong Thanh – nãy giờ vẫn giữ im lặng – bỗng cất tiếng: "Có thể đưa ?"
Ánh mắt thẳng Huyền Dương, chất chứa bao nỗi niềm. Anh quá nhiều điều vẫn với Yến Thanh. Nếu ngày hôm đó sẽ xảy những chuyện thế , thì hôm , dù thế nào nữa, cũng sẽ thổ lộ hết lòng .
Nếu Yến Thanh thật sự ở đó, cũng chỉ mong gặp cô cuối, chuyện với cô. Nếu đó là nguyện vọng của cô, nhất định sẽ tôn trọng.
nếu đây chỉ là mong đơn phương từ Yến Tu Văn, thì dù nữa, cũng nhất quyết đưa cô ngoài.
Huyền Dương nheo mắt. Đây là thứ hai trai trẻ mặt ông đề nghị tiến : "Cậu sợ c.h.ế.t ?"
"Tiến đó là thể mất mạng đấy. Cậu và hai hề giống ."
Dù bất cứ chuyện gì xảy trong mê cảnh, họ sẽ chết. Đỗ Phong Thanh chỉ là phàm mắt thịt, sự nguy hiểm hề là lời suông.
"Sợ c.h.ế.t chứ, nhưng giờ khắc thì ." Ánh mắt Đỗ Phong Thanh dịu dàng dừng Yến Thanh đang bất động. Đã từ lâu thấy cô . Cô cứ đó như , khiến thậm chí bao giờ cô đang nghĩ gì, cũng chẳng thể nào hiểu thấu cô. Quá khứ của cô, chuyện giữa cô và Yến Tu Văn, tất cả đều giống như một màn sương mù mờ ảo.
Và bây giờ, khao khát tìm hiểu về Yến Thanh. Nếu trong mê cảnh đó quá khứ của cô, thì dù đối mặt với bất cứ điều gì, cũng nhất định tiến , để tự chứng kiến quá khứ của cô, để hiểu rõ cô là như thế nào, và để đích hỏi cô về lựa chọn của .