“Phong Thanh, mệt ? Để em rót gì đó cho uống.”
Nguyệt Ca đưa tay định kéo Đỗ Phong Thanh , nhưng tay đưa né tránh ngay lập tức.
Cô thoáng sững sờ, hiểu tại phản ứng như .
Gà Mái Leo Núi
“Xin .” Đỗ Phong Thanh cũng khựng . Vừa chỉ là phản xạ né tránh theo tiềm thức, ý định . Rõ ràng mắt là A Thanh, nhưng lòng cứ cảm thấy gì đó đúng. Thêm đó, mùi nước hoa nồng nặc gây khó chịu tỏa từ cô khiến thể suy nghĩ kỹ càng. Nguyệt Ca nhanh chóng định thần , rụt tay về, đến bàn, nhấc ấm rót một tách . Ánh mắt tràn đầy tình ý của cô đang ngây ở cửa: “Anh qua đây ?”
Đỗ Phong Thanh nhắm mắt , mở kỹ. Người mắt đúng là Yến Thanh sai, từ kiểu tóc, khuôn mặt, cho đến quần áo.
Dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ, vẫn bước tới xuống, nhưng cạnh Nguyệt Ca mà chọn ở phía đối diện.
“Sao em ở đây?”
Nguyệt Ca khẽ chớp mắt, giả vờ ngây thơ: “Em đến tìm mà. Vừa nãy ở ngoài thấy đây nên em theo.”
Thấy Đỗ Phong Thanh xa, cô chút sốt ruột, liền bưng tách dậy, đến bên cạnh , xuống, định đưa cho uống.
Đỗ Phong Thanh chỉ cảm thấy mùi hương trong phòng quá nồng. Hít , đầu óc trở nên mơ màng, chút rã rời, thể suy nghĩ mạch lạc, thậm chí dày còn nhộn nhạo khó chịu.
Thấy sắp sà lòng , phản ứng cơ thể còn nhanh hơn cả não bộ. Anh bất giác phắt dậy, né tránh sự tiếp cận của Nguyệt Ca. Trực giác mách bảo “Yến Thanh” hôm nay thật kỳ lạ, nhất nên rời khỏi đây sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-659.html.]
“Đây là nơi một cô gái như em nên ở . Đi, đưa em ngoài!”
Nào ngờ, dứt lời, cánh tay “Yến Thanh” – đang hụt hẫng vì né tránh – níu .
Thấy Đỗ Phong Thanh định , Nguyệt Ca lòng nóng như lửa đốt, bất chấp chiếc cốc trong tay rơi loảng xoảng xuống đất. Cô vội ôm lấy cánh tay , cố níu kéo: “Phong Thanh, đừng , ở với em…”
cô còn dứt lời, cả một lực mạnh đẩy bật , ngã vật xuống đất trông thật thảm hại!
Chỉ thấy Đỗ Phong Thanh, ban nãy còn , giờ khuỵu một gối xuống sàn, tay chống lên bàn. Nguyệt Ca còn kịp hiểu vì đẩy thì mặt nôn thốc nôn tháo khắp sàn, chẳng khác gì một kẻ say rượu. Dạ dày Đỗ Phong Thanh quặn thắt, sắc mặt tái mét khó coi. Người phụ nữ trông giống hệt Yến Thanh, nhưng giọng khác. Với tính cách của Yến Thanh thật sự, cô tuyệt đối bao giờ chuyện .
Nguyệt Ca ở bên định bước tới đỡ Đỗ Phong Thanh, nhưng vội vàng dậy lùi xa, loạng choạng lùi liền vài bước. Ánh mắt đầy cảnh giác chằm chằm phụ nữ mặt, giọng lạnh lùng và xa cách hệt như ánh mắt sắc lạnh của : “Cô là ai?”
Lúc , Đỗ Phong Thanh tỉnh táo. Anh chắc phụ nữ với khuôn mặt Yến Thanh mắt tuyệt đối là cô ! Câu hỏi đó khiến Nguyệt Ca tức khắc luống cuống: "Phong Thanh, gì ? Anh kỹ em xem, em còn thể là ai chứ?"
Vừa mở miệng, cô quên che giấu giọng thật, khiến Đỗ Phong Thanh đang dần tỉnh táo lập tức nhận phận của ả: "... Nguyệt Ca?"
Đỗ Phong Thanh chằm chằm phụ nữ đối diện. Giọng mà ban nãy cô cố tình che giấu, giờ đây kỹ , giống hệt cô ca sĩ gặp ngoài cửa.
Cơn nôn giúp giải bớt phần nào tác dụng của thuốc mê, đầu óc cũng vì thế mà tỉnh táo hơn nhiều. Tầm từ từ mờ rõ dần. Khuôn mặt Yến Thanh phai mờ, mặt , ai khác ngoài Nguyệt Ca.
Đối diện với Đỗ Phong Thanh, Nguyệt Ca hoảng hốt tột độ. Bị vạch trần, ả chỉ điên cuồng lắc đầu nguầy nguậy, dám mở miệng thừa nhận phận.