Tối hôm đó dùng bữa, Yến Tu Văn hỏi Yến Thanh ban ngày ở trường học gì, gì. Yến Thanh chỉ đáp vài tiếng bâng quơ. Món ăn mặt dù khá hấp dẫn nhưng cô chẳng còn chút khẩu vị nào.
"Anh, thật sự nữa ?"
Yến Tu Văn trêu: "Sao thế, lo lách, kiếm đủ tiền nuôi em ?"
Yến Thanh tâm trạng đùa cợt với , chỉ im lặng .
Yến Tu Văn lúc mới thu nụ , nghiêm mặt : "A Thanh, đây tâm ý những chuyện khác, trân trọng, lơ là em. Bây giờ chỉ ở nhà bầu bạn với em, lách gì nữa."
"Anh tìm công việc , thu nhập ít, định. Sau A Thanh thích món gì, đều thể mua cho em."
"Anh gần đây tiệm vịt mới mở, mai đưa em thử." Nói , gắp một miếng thịt bát Yến Thanh, ý bảo cô mau ăn, sẽ nguội mất.
Yến Thanh miếng thịt trong bát, : "Anh hình như đổi ."
Nghe , đôi đũa trong tay Yến Tu Văn khựng . Anh ngước ánh mắt dò xét của Yến Thanh, đôi môi khẽ mấp máy, chất chứa một sự dè dặt: "A Thanh... em thích của bây giờ ?"
Yến Thanh im lặng một lúc lâu. Hai cứ thế thẳng mắt , cho đến khi cô khẽ cụp mi. "Em chỉ cảm thấy đổi quá nhiều, đến mức xa lạ."
"Anh , đang giấu em chuyện gì đó ?"
"Không , gì chuyện gì mà giấu em chứ?"
Lòng Yến Tu Văn nặng trĩu. Anh cố nặn một nụ gượng gạo: "A Thanh, nghĩ kỹ , là chúng kết hôn sớm hơn một chút nhé? Anh xem ngày, tháng một ngày , cũng coi như để cha em nơi chín suối an lòng."
Yến Thanh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu thẳng : "Em còn học."
"Chỉ là kết hôn thôi mà, những thứ khác sẽ đổi gì cả, em vẫn thể tiếp tục học. Anh sẽ nuôi em, sẽ luôn đối xử thật với em..."
Lời Yến Tu Văn còn kịp dứt, Yến Thanh ngắt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-678.html.]
Đối diện với sự né tránh rõ ràng của Yến Tu Văn, gương mặt Yến Thanh dần trở nên lạnh nhạt: "Xin , em hề ý định kết hôn."
"Em ăn xong . Anh cứ từ từ ăn nhé."
Nói xong, cô dậy, về phòng .
Cánh cửa khép , nụ gượng gạo môi Yến Tu Văn lập tức tan biến.
Về đến phòng, Yến Thanh lấy một chiếc hộp từ ngăn tủ cạnh giường, xuống mép giường và mở . Bên trong chứa đầy những món đồ chơi nhỏ khắc bằng gỗ.
Hồi nhỏ, tính cách cô hướng nội, những xung quanh ít khi trò chuyện cùng cô. Cha bận rộn, phần lớn thời gian để ý đến con gái, chứ đừng đến việc mua cho cô những món đồ chơi mà trẻ con vẫn thường yêu thích.
Khi , gia đình cũng mấy khá giả, Yến Tu Văn liền nhặt những mẩu gỗ thừa từ việc đun bếp, tự tay đẽo gọt thành những hình nhỏ nhắn để tặng cô.
Những hình đó trông tinh xảo mắt, nhưng tỉ mỉ, bề mặt đều mài nhẵn, hề còn một chút dằm gỗ nào.
Sau khi cha mất , mỗi dịp sinh nhật, đều tự tay chuẩn một hình nhỏ như để tặng cô, còn hứa mỗi năm đều sẽ . Dần dần, từ bận rộn đến lãng quên, dường như lời hứa đều sẽ tan biến theo thời gian.
Khi đó, dù điều kiện sống , nhưng trong ký ức của cô, đó là những tháng ngày mà bây giờ nghĩ , cô vẫn cảm thấy vui vẻ, một niềm hạnh phúc nhỏ bé và đơn giản.
Còn bây giờ, điều kiện sống còn khó khăn như xưa, ba bữa cơm no áo ấm còn là vấn đề, nhưng thứ xung quanh dường như đổi, còn như nữa.
Gà Mái Leo Núi
Ngay cả tình cảm cô dành cho Yến Tu Văn, dường như cũng còn nồng nhiệt như thuở nào.
Có lẽ, con ai cũng sẽ đổi, bản cô cũng là ngoại lệ...
Tối hôm đó, Yến Thanh giường, giả vờ ngủ say. Đến nửa đêm, khi cô gần như sắp , cô mơ hồ thấy tiếng bước chân đang tiến gần về phía phòng , cho đến khi cánh cửa khẽ mở.
Cô cảm nhận thở của Yến Tu Văn ngay bên cạnh .
Nhớ cuộc trò chuyện tối đó cô ngắt lời và những lời Đỗ Phong Thanh từng , cô cố gắng thở chậm , cảm nhận từng cử động nhỏ của Yến Tu Văn. Y hệt như đêm hôm đó, đưa tay lên, đặt nhẹ nhàng lên trán cô.