Nếu ông lầm, miếng ngọc đích thị là linh ngọc nhắc đến trong sách cổ.
Nhà họ Đỗ năm đó là một thương gia giàu bậc nhất, sở hữu vô vàn châu báu quý giá, nên việc họ một miếng linh ngọc như cũng gì lạ. Đại thiếu gia nhà họ Đỗ khi thầm thương trộm nhớ cô đồ nhỏ của ông, lẽ chọn một miếng mỹ ngọc trong nhà thành vòng tay đem tặng. Linh ngọc một khi thông hiểu lòng thì sẽ linh tính, trở thành vật sống.
Nghe Huyền Dương kể về linh ngọc, Yến Thù kinh ngạc trợn tròn mắt: “Xuyên ư?”
“Ý ngài là chị và xuyên ?” Huyền Dương khẽ vuốt râu: “ , chính xác là xuyên .”
Yến Thù nghi ngờ dán mắt ông: “ đó chẳng ngài chị mắc kẹt ý thức trong mê cảnh ?”
Huyền Dương ho khan một tiếng: “Về bản chất, hai chuyện đó khác là bao.”
Ông vội vàng chuyển chủ đề: “Bây giờ, chúng chờ xem họ nhận công dụng của chiếc vòng để tìm cách về hiện tại .”
Yến Thù chằm chằm Huyền Dương một lúc lâu. Cái ông già , chẳng lẽ đó nhầm lẫn, giờ vì thể diện mà cố gắng để chữa cháy ? Sao cô bé cảm thấy ông sư phụ của chị còn kém tin cậy hơn cả chị nhỉ? Đêm đó, Yến Thanh trằn trọc giường, lật lật những chuyện xảy gần đây trong đầu, cố gắng sắp xếp mớ bòng bong suy nghĩ.
Chiếc vòng cô đặt ngay cạnh gối. Cô vẫn luôn cảm thấy gì đó , nhưng tạm thời vẫn thể nghĩ .
Gà Mái Leo Núi
Đầu tiên, khi cứu nhờ bí thuật của nhà họ Thái, với tính cách của Yến Tu Văn, thể nào để mặc cô ở bên ngoài lâu đến mà tìm, trừ khi tài nào tìm .
Vậy rốt cuộc cô ?
Thứ hai, nếu chiếc vòng là vật trung gian, Yến Tu Văn và Đỗ Phong Thanh hề đeo vòng, mà ý thức thể xuyên về đây ? Mọi việc đời đều nhân quả. Nếu bây giờ, ở dòng thời gian quá khứ , điều gì đó khác với đây, liệu ảnh hưởng gián tiếp đến tương lai ?
Nếu ngăn cản Thái Mẫn khi kịp sử dụng bí thuật nhà họ Thái, liệu chuyện đau buồn ở tương lai sẽ xảy nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-682.html.]
Yến Thanh suy xét khả năng, cô tin rằng giả thuyết thể vững.
Ngày hôm , Yến Tu Văn khắp nơi tìm kiếm Yến Thanh. Anh đến nhà hàng xóm, nhà những bạn học thiết của Yến Thanh nhưng đều tìm thấy cô.
Ngồi ở nhà, thậm chí còn ăn sáng ăn trưa, bụng đói cồn cào nhưng chẳng còn tâm trạng nào để ăn uống.
Anh rõ, còn một nơi mà Yến Thanh khi hồi phục trí nhớ thể đang ở đó. đặt chân đến, và càng thấy phỏng đoán đáng sợ của trở thành sự thật.
Không đàn ông nào thể chấp nhận việc cô gái yêu thích, khi lấy trí nhớ, tìm đến một đàn ông khác tiên.
Mà lúc , Yến Thanh đang cùng Đỗ Phong Thanh ở trong phòng sách của nhà họ Đỗ.
Gia tộc họ Đỗ nhiều đời ăn phát đạt, ông cụ Đỗ quá cố đặc biệt yêu thích sách, cho xây một phòng sách lớn trong nhà, bỏ ít tiền để sưu tầm đủ loại sách và cổ tịch quý giá. Những cuốn sách thuộc đủ chủ đề, ông còn tự tay phân loại cẩn thận giá sách.
Sau khi ông cụ qua đời, phòng sách gần như ai đặt chân tới, chỉ thỉnh thoảng dịp Tết, quản gia mới sắp xếp vài quét dọn qua loa.
Lúc , hai dùng khăn che mũi miệng bước phòng sách. Ngoài mùi ẩm mốc và bụi bặm nặng thì thứ vẫn .
Chừng mười dãy giá sách cao sừng sững uy nghi, còn bàn ghế, chân nến, đủ để thấy ông cụ Đỗ quả thực là một tay mê sách thứ thiệt.
"Anh tìm bên , em tìm bên ." Đỗ Phong Thanh chỉ về phía , hiệu chia mà tìm. Yến Thanh gật đầu, về phía còn .
Phòng sách lớn, sách thì vô vàn. Muốn tìm sách liên quan đến du hành thời gian khó nhằn, tìm thông tin liên quan đến chiếc vòng ngọc càng thêm khó nhằn bội phần.
Hai ở trong phòng sách suốt một ngày một đêm. Trong thời gian đó, quản gia mang cơm nước đến. Nhìn hai đang bới tìm sách, ông khỏi nhớ thời còn trẻ, thường theo hầu ông cụ ở phòng sách , khi cứ thế ở lì cả ngày .