Giờ đây, chủ nhỏ dường như thấy thấp thoáng bóng dáng của ông cụ ngày xưa.
Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái ông chủ lập gia đình, chủ nhỏ. Giờ chủ nhỏ cũng cô gái thích, sắp sửa thể thành gia lập thất .
"Tìm thấy !" Đỗ Phong Thanh đột nhiên kêu lên.
Yến Thanh ngẩng đầu lên từ đống sách chất đầy bàn . Chỉ thấy Đỗ Phong Thanh gạt đống sách sang một bên, cẩn thận trải cuốn sách đang cầm tay mặt Yến Thanh: "Em xem chỗ , nhắc đến một loại ngọc, dùng m.á.u vật tế, thể thông hiểu lòng , thể nhờ linh ngọc mà xuyên qua thời gian..."
Yến Thanh sách, đúng là như , nhưng trong sách hình minh họa, cô cũng chẳng là chiếc vòng ngọc .
"Ngọc của lấy từ ?" Yến Thanh hỏi.
"Anh cũng rõ lắm." Đỗ Phong Thanh cũng mơ hồ. Chuyện hỏi nhà họ Đỗ, là đến , chẳng gì sất.
Không từ lúc nào, quản gia, đến gọi dùng bữa sáng, lặng lẽ bước tới bên bàn. Nhìn thấy chiếc vòng ngọc bàn, Yến Thanh hỏi , ông giải thích: "Nhà họ Đỗ đây cũng kinh doanh một ít về ngọc thạch. Phu nhân lúc sinh thời mực yêu thích ngọc, sưu tầm ít bảo ngọc quý hiếm, định bụng trang sức cho đứa con sắp chào đời. nhớ miếng ngọc dùng chiếc vòng tay chính là một trong những món ngọc quý đó."
Cụ thể nó đến từ thì ông thực sự nhớ nổi, dù cũng là chuyện của hơn hai mươi năm về .
Phu nhân vốn tưởng là con gái, ai ngờ sinh con trai, nên cũng chẳng trang sức gì . Sau khi phu nhân qua đời, những miếng ngọc đó vẫn cất giữ trong kho ở sân của chủ. Mới gần đây mới tìm thấy miếng ngọc , đó thành một chiếc vòng tay.
Hai khỏi phòng sách thì trời rạng sáng. Đỗ Phong Thanh vươn vai, cả đêm ngủ nhưng giờ thấy mảy may buồn ngủ.
Anh Yến Thanh: "Qua phòng khách ăn chút gì , lát nữa ."
Mặc dù vẫn còn mù mờ, nhưng ít nhất họ cũng đúng là thứ thể giúp ý thức xuyên . Điều coi như chứng thực phỏng đoán của Yến Thanh, và cũng xem như một hướng cụ thể và rõ ràng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-683.html.]
Yến Thanh gật đầu, theo Đỗ Phong Thanh, hướng về phía phòng khách.
Vừa bước phòng khách, cô ngay lập tức thấy một gương mặt quen thuộc: ông Đỗ Trường Thịnh.
Yến Thanh đột nhiên nhớ chuyện liên quan đến ông Đỗ. Trong ấn tượng của cô, vị ông Đỗ luôn canh cánh nỗi lo cho con trai, cuối cùng mắc bệnh nặng, giấu tất cả , mãi cho đến khi qua đời vì bệnh, nhà họ Đỗ ngoại trừ quản gia mới .
Đỗ Phong Thanh lúc đó suy sụp một thời gian dài, cũng từ đó mà đổi tính nết, còn lưu luyến những chốn ăn chơi trác táng, thậm chí còn việc ở cục cảnh sát.
Nhìn sắc mặt Đỗ Trường Thịnh lúc , Yến Thanh ông bệnh, ông vẫn luôn dùng thuốc.
Đỗ Trường Thịnh hôm qua trong nhà một cô gái đến ở nhờ. Bức chân dung hầu điều tra mang về ông cũng xem. Người thật trông quả thực linh khí hơn nhiều so với trong ảnh, chẳng trách con trai thích đến thế, gặp ưng ý ngay.
Yến Thanh cất tiếng chào: "Chào bác Đỗ."
Đỗ Trường Thịnh gật đầu: "Đã đến thì là khách, mời cháu xuống dùng bữa cùng."
Đỗ Phong Thanh cạnh ông Đỗ, nhưng xích gần Yến Thanh, múc cháo, gắp thức ăn cho cô.
Quản gia bên cạnh mà thấy vui mừng, cô gái thích là khác hẳn, chăm sóc chu đáo .
Gà Mái Leo Núi
Cảnh tượng Đỗ Trường Thịnh đều thấy hết, tuy gì nhưng trong lòng ông rõ ràng là hài lòng.
Ban đầu ông những lời đồn đại ở thành Lăng Hà , còn lo con trai hồng nhan tri kỷ nào đó ở mấy phòng ca nhạc, sợ ngày nó thật sự dẫn cô ca nữ đó về nhà gây nên sóng gió.
Ông vốn cổ hủ, chỉ là thằng con nay đáng tin cậy. Bản ông cũng còn sống bao lâu nên sắp xếp cho nó một vợ , thể quản nó.