Đỗ Trường Thịnh gật đầu: "Mời ông ."
Quản gia bàn, đôi môi mấp máy như gì đó nhưng thôi.
Đỗ Trường Thịnh ông: "Có chuyện gì ?"
Quản gia thở dài: "Ông chủ là sớm cho chủ tình hình ạ, cứ giấu giếm thế cũng cách ."
Đỗ Trường Thịnh xua tay: "Không vội, bây giờ lúc."
"Phong Thanh giờ cô gái trong lòng, đang là lúc tìm hiểu cô . thấy tính cách thằng bé cũng đổi ít nhiều, gần đây cũng còn ham chơi bời bên ngoài nữa, đây là một dấu hiệu ."
Quản gia thở dài sâu sắc. Ông Đỗ Trường Thịnh tuy bề ngoài vẻ mấy quan tâm đến chủ, chỉ bận rộn chuyện ăn nhưng thực việc đều sắp xếp chu . Bây giờ đổ bệnh, ông càng lo lắng nhiều hơn.
Ông chỉ sợ, sẽ ngày chuyện thật sự xảy ...
Chiều tối hôm đó, Đỗ Phong Thanh và Yến Thanh trở về tư gia nhà họ Đỗ, Yến Tu Văn thì cứ lững thững theo .
Đỗ Phong Thanh liếc một cái: "Yến Tu Văn, nhà để về , theo đến nhà gì? Đừng với là tối nay còn định ở đây đấy?"
Yến Tu Văn Yến Thanh: "A Thanh , đó." Bây giờ khi Đỗ Phong Thanh hiện tại chính là Đỗ Phong Thanh đến từ tương lai, Yến Tu Văn càng yên tâm để hai ở riêng. Anh thật ngờ, rõ đây nguy hiểm mà Đỗ Phong Thanh vẫn dám chạy , đúng là coi trọng tính mạng chút nào.
Yến Thanh nhíu chặt mày, dừng bước, đầu Yến Tu Văn: "Yến Tu Văn, hôm đó tại đuổi theo Thái Mẫn?"
Trước thì ngăn cản , đó coi lời gì, để Thái Mẫn chạy thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-687.html.]
Yến Tu Văn giải thích nhưng mở miệng mấy cho rõ ràng, hồi lâu mới thốt một câu: "Lúc đó trong lòng chỉ em, em thương nặng như , thể để tâm đến chuyện khác ."
Đây là lời thật lòng. Sau khi phát hiện Thái Mẫn thể uy h.i.ế.p tính mạng của A Thanh, vốn ý định giữ Thái Mẫn . Ân tình của nhà họ Thái dù lớn đến cũng thể vì nó mà hại A Thanh.
Yến Thanh mím chặt đôi môi mỏng. Từ vẻ mặt Yến Tu Văn thấy chút chột nào, xem tất cả đều là lời thật. Không từ bao giờ, cô càng ngày càng thể tin lời Yến Tu Văn. Anh luôn giấu giếm nhiều chuyện, những lời đến cửa miệng, mười câu thật thì che giấu sáu.
"Yến Tu Văn, bất kể nghĩ thế nào, nhất định rời , sẽ ở đây lâu." Cô lạnh lùng xong, Đỗ Phong Thanh bên cạnh liền sang cô.
Không Thái Mẫn trong lời hai là ai nhưng xem liên quan đến việc Yến Thanh thương, hẳn là một quan trọng. Đỗ Phong Thanh thầm ghi nhớ cái tên trong đầu.
Yến Tu Văn chậm rãi : "Được, em , chúng cùng ."
"A Thanh, bất kể em quyết định thế nào, đều ủng hộ em."
Gà Mái Leo Núi
Ánh mắt tràn đầy thâm tình, chăm chú Yến Thanh rời.
Yến Tu Văn tự nhủ, trong lòng A Thanh , gì cũng ở bên cạnh cô, tuyệt đối thể để bất kỳ kẻ ngoài nào đó thừa cơ chen chân .
Đỗ Phong Thanh bên cạnh lờ hồi lâu, còn Yến Tu Văn đóng vai mặt A Thanh, thật buồn nôn, nhịn nữa liền lên tiếng chế giễu: "Yến Tu Văn, rõ ràng là ở đây, nhưng giờ là những lời ý nhất. Vòng vòng vẫn là . Trong con lời nào là thật ?"
"Câu nào cũng vì cô , cái gì cũng cho cô , động chạm ký ức của cô . Từ xưa đến nay đúng là từng thấy loại chuyện như ."
"Mặt dày hơn cả tường thành, may mà mày là hoa, thì trâu cũng nín thở đến c.h.ế.t mất!" Lời c.h.ử.i rủa tuôn từ miệng Đỗ Phong Thanh như đê vỡ, một khi bắt đầu thì tài nào ngừng .
Yến Thanh Đỗ Phong Thanh. Bình thường cũng chỉ châm chọc mỉa mai, năng kỳ quặc, nhưng c.h.ử.i bới thậm tệ như hôm nay thì hình như là đầu tiên.