Yến Thanh chậm rãi lên tiếng: "Về thôi."
Ở đây thêm nữa cũng chẳng thu câu trả lời mong , vô ích.
Giờ đây, cô xác định một điều: thực sự dùng bí thuật của nhà họ Thái là Thái Thiện, chứ Thái Mẫn.
như lời Thái Thiện , nhà họ Thái suốt trăm năm qua cũng chỉ một dùng bí thuật, và đó chính là ông . Thái Mẫn dốc cạn tâm huyết dùng bí thuật để hồi sinh Thái Thiện, nhưng căn bản đó là chuyện thể. E rằng chính cũng hề điều , vẫn lầm tưởng là do tu vi của bản đủ.
Đỗ Phong Thanh gật đầu: "Được."
Đêm đó, trở dinh thự nhà họ Đỗ, Yến Thanh lấy chiếc vòng tay , rạch ngón tay, chậm rãi truyền m.á.u vòng tay.
Hai đối diện, cả hai đều chăm chú chiếc vòng.
Chiếc vòng chậm rãi phát ánh sáng xanh đỏ, bao phủ lấy cả hai. Ngay khi họ nghĩ rằng sắp về tương lai, một lực kéo đột ngột níu chặt Đỗ Phong Thanh...
Ánh mắt Yến Thanh biến sắc, cô níu lấy Đỗ Phong Thanh nhưng quá muộn. Trước mắt tối sầm , ý thức của cô dần dần tan biến. Cùng lúc đó, tại phủ nhà họ Thái, Thái Thiện chậm rãi mở mắt, dậy đẩy cửa sổ phòng . Bên ngoài, vầng trăng mây mù dày đặc che khuất, tựa như đang chứng kiến tất cả những gì xảy .
Mọi việc thế gian đều trói buộc bởi luật nhân quả tuần , chút nào do con định đoạt.
Khoảnh khắc mở mắt, Yến Thanh bật mạnh phắt dậy giường.
Yến Thù đang túc trực bên cạnh giật nảy , mừng đến phát điên, nước mắt trào : "Chị! Cuối cùng chị cũng tỉnh !"
Cô bé lao tới nhưng sợ Yến Thanh thương, đành lặng bên giường, căng thẳng chị .
Nghe tiếng động, Huyền Dương đang gật gù gà gật cũng tỉnh hẳn giấc. Ông dậy về phía Yến Thanh, bộ dạng rưng rưng nước mắt: "Đồ ngoan , con cuối cùng cũng tỉnh , sư phụ sợ đến c.h.ế.t khiếp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-703.html.]
Nếu là bình thường, Yến Thanh hẳn tâm trạng đôi co với ông một lúc. bây giờ, cô vội vàng xuống giường, lao đến bên cạnh Đỗ Phong Thanh để kiểm tra.
Cô dùng sức lay mạnh mấy cái, gọi lớn: "Đỗ Phong Thanh? Đỗ Phong Thanh?"
"Anh tỉnh ..."
dù cô gọi thế nào, Đỗ Phong Thanh vẫn hề phản ứng. Nhớ cảnh tượng cuối cùng , lẽ nào... Đỗ Phong Thanh trở về?
Yến Thanh tức thì hoảng loạn, vành mắt kìm đỏ hoe, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, kéo Huyền Dương đang ngáp ngủ tới: "Sư phụ, mau xem giúp về thật ..."
Yến Thù bên cạnh ngây . Cô bé bao giờ thấy chị hoảng loạn đến , khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.
Huyền Dương vuốt râu, kiểm tra một lượt trấn an: "Đồ ngoan đừng lo, từng cho thằng nhóc ngốc một lá bùa hộ mệnh, lúc cần thiết nó sẽ đưa trở về."
Lá bùa hộ mệnh là tâm huyết dốc cạn mấy chục năm của ông. Khi đưa cho thằng nhóc ngốc , trong lòng ông tiếc kể xiết. Nếu thấy một lòng si tình với đồ ngoan của , ông nỡ .
Yến Thanh lúc mới phần nào yên tâm, dù bản lĩnh của Huyền Dương thì bàn cãi.
Cô xuống chiếc ghế bên cạnh nhưng vẫn buông tay Đỗ Phong Thanh. Cô sang Yến Thù, hỏi: "Thù Thù, gần đây chuyện gì xảy ?"
Yến Thù lúc mới hồn, ánh mắt tối sầm , sắc mặt vẻ lắm: "Bà nội... mất ..."
Gà Mái Leo Núi
Bà nội mất cách đây mấy hôm. Khi , bà chịu đựng quá nhiều đau đớn, lẽ việc trong lòng sắp xếp thỏa, nên nét mặt bà vẫn mỉm thanh thản. Lúc , cả nhà đều đang bận tối tăm mặt mũi, trai cũng đang túc trực ở linh đường. Yến Thù cũng chỉ về tắm rửa qua loa, canh chừng một lát thấy Yến Thanh tỉnh giấc.
“Chú út dạo cũng trở nên kỳ lạ lắm.”
Tính tình mỗi ngày một khác. Có lúc đến thăm chị, chỉ lặng lẽ nắm tay chị mà tiếng nào, một lúc như biến thành khác, tỏ thờ ơ chẳng quan tâm, phủi tay bỏ , cứ như đa nhân cách. Điều khiến Yến Thù thực sự thể hiểu nổi.