Cao Lăng lắc đầu, thốt lên: "Hai rốt cuộc thành đôi thế? Cái vị trí, cái cách sát sạt thế , đủ để tớ chen giữa ."
Tiêu Trà nheo mắt, chiều suy tư: "Cậu nhận , vẫn còn mặc áo khoác của Đỗ đấy."
Cao Lăng tiếc nuối, khẽ : " là thật. Không hai họ đang chuyện gì nhỉ... Ước gì tai thính thì mấy."
Dưới lầu, hai bóng dừng ở một góc khuất, quá xa cổng ký túc xá. Yến Thanh khẽ ngẩng đầu lên, giọng trầm xuống: "Lúc nãy em đuổi theo, gặp Mục Thuần. Mấy vụ mất tích gần đây ở Vân Thành đều liên quan đến bọn họ, và những hại đều c.h.ế.t hết ."
"Nếu cứ tiếp tục mặc kệ, chắc chắn sẽ còn nhiều nữa chịu cảnh tương tự."
Đỗ Phong Thanh khẽ gật đầu: "Anh hiểu ."
Yến Thanh mấp máy môi, như với rằng, nếu đối mặt với Thái Mẫn, cô chắc thể bình an trở về.
Đỗ Phong Thanh cô, dịu dàng : "Anh em đang nghĩ gì và lo lắng điều gì. Em cứ yên tâm những gì em cho là đúng, cần lo lắng bất cứ điều gì."
Những chuyện còn .
Đỗ Phong Thanh nốt câu , bởi nếu , cô nhất định sẽ đồng ý.
Anh hiểu rõ những lời cô , và chắc cô sẽ nhúng tay chuyện . Mà một khi đối đầu trực diện với Thái Mẫn, kẻ Mục Thuần, e rằng sống c.h.ế.t khó lường.
Anh sẽ nhanh chóng bàn bạc chi tiết với Huyền Dương, thể chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Mặc cho Đỗ Phong Thanh , Yến Thanh vẫn khỏi cảm thấy bất an, cô cảm thấy điều thật công bằng với : "Thật nếu cảm thấy vui điều gì hiểu, thể mà."
So với phản ứng giờ của Yến Tu Văn, phản ứng của Đỗ Phong Thanh khiến cô chút khó hiểu, dường như quá lý trí.
"Không gì thể hiểu cả." Đỗ Phong Thanh mỉm , nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của : "Em cần quá lo lắng cho tương lai xa xôi. Chúng chỉ cần trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại, những ngày còn ở bên là đủ ."
"Đã bỏ lỡ ngần năm đây, bây giờ bỏ lỡ dù chỉ một ngày nào nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-718.html.]
Anh chân thành cô, bàn tay siết nhẹ tay cô, quá dùng sức, cố gắng hết sức để xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cô.
Cuối cùng, Yến Thanh khẽ gật đầu, khóe môi cô cong lên thành nụ : "Vâng..."
Về đến ký túc xá, Yến Thanh nhận tin nhắn của Đỗ Phong Thanh.
Đỗ Phong Thanh nhắn: [Nghỉ ngơi sớm nhé, mai thức dậy nhắn cho , sẽ đến đón em.] Khóe môi Yến Thanh khẽ cong lên, ngón tay cô nhẹ nhàng gõ: [Vâng.]
Một cảm giác ngọt ngào, ấm áp như dòng mật ong chảy tràn, lấp đầy trống trong trái tim cô.
Khoảnh khắc cửa ký túc xá mở , ba cặp mắt đổ dồn Yến Thanh.
Cao Lăng nắm lấy tay Trương Tiêu, giọng điệu ngọt xớt trêu chọc: "Cưng ơi, tay em mềm quá , chị chỉ nắm thế cả đời thôi... Cưng , ?"
Trương Tiêu e thẹn khẽ gật đầu, má ửng hồng: "Vâng..."
Yến Thanh: "..."
Tối hôm đó, Đỗ Phong Thanh cầm điện thoại, màn hình vẫn hiển thị giao diện trò chuyện của với Yến Thanh. Từ lúc rời khỏi Vân Đại đến giờ, mỗi khi nhớ chuyện , vẫn cảm thấy thứ như một giấc mơ, thiếu thực tế.
Huyền Dương cầm chiếc hộp tới, tiến đến dừng lưng , liếc mắt thoáng qua. "Mấy đứa trẻ yêu đương ngọt ngào quá thể , đúng là ngọt đến sâu răng mà."
Ông vỗ vai Đỗ Phong Thanh, đưa chiếc hộp cho : "Xong đấy, cứ đưa thẳng cho con bé là ."
Đỗ Phong Thanh lúc mới cất điện thoại túi, mở hộp . Chiếc vòng ngọc quen thuộc yên trong hộp, chẳng nhận điểm khác biệt nào so với lúc ban đầu. Huyền Dương đó tiêu hao của khá nhiều tinh lực để phép, nhưng giờ vòng ngọc cũng chẳng thấy gì đặc biệt.
Gà Mái Leo Núi
Anh , nghĩa là khác cũng . Chỉ là Yến Thanh phát hiện điều bất thường , trong lòng Đỗ Phong Thanh khỏi lo lắng: "Liệu cô phát hiện nhỉ?"
Huyền Dương tức đến râu dựng ngược, mắt trợn trừng: "Thằng nhóc đang coi thường ai đấy?"
Lão đạo tuy bây giờ đ.á.n.h con bé đó, nhưng bản lĩnh gia truyền để giữ miếng cơm manh áo thì vẫn còn. Dù con bé đó giữ cái vòng mấy chục năm cũng thể phát hiện động tay động chân nó !