Dù đến tận bây giờ, Khương Bảo Lê vẫn thường kiểm soát bản mà nghĩ đến những đêm khuya.
Cô gõ gõ đầu, ép bản dừng , tập trung bản nhạc đang .
Bản nhạc “Rose” thật sự quá .
Trước đó bản “Vengeance” giai điệu dồn dập, cảm xúc gần như tuyệt vọng. Trái , “Rose” mang âm hưởng bay bổng, cảm xúc non nớt nồng nhiệt.
Anh nhất định yêu , và là đầu tiên yêu một .
Chỉ khi rơi tình yêu mới thể một bản nhạc tuyệt vời như thế.
Khương Bảo Lê bất giác chút ghen tị với cô gái vô danh , tình yêu thuần khiết đến nhường .
Cơn buồn ngủ dần ập đến, cô tháo tai , xoay xuống.
Trong bóng tối, một tiếng “Rầm” vang lên như thể thứ gì đó vỡ nát.
Khương Bảo Lê bừng tỉnh, bật dậy.
Từ nhỏ cô cảm giác bất an, nên dễ đ.á.n.h thức bởi những tiếng động nhỏ trong đêm tối.
Cô đảo mắt quanh, đêm sâu thăm thẳm, ngoài cửa sổ chỉ tiếng côn trùng khe khẽ.
Ảo giác ?
Cô nghi hoặc xuống , định tiếp tục ngủ thì một tiếng động nữa vang lên. Lần rõ, như phát từ căn phòng bên cạnh.
Cô trở rời khỏi giường, xỏ dép, cẩn thận bước khỏi phòng.
Quả nhiên, phòng Tư Độ bên cạnh tiếng động.
Cô thấy tiếng gào của lẫn với tiếng đồ vật va chạm loảng xoảng.
Tư Độ thường cho bất kỳ ai lên tầng ba, dù là khách .
Khương Bảo Lê áp tai cửa, lắng .
Âm thanh rõ ràng phát từ phòng .
Cô gõ cửa, nghi hoặc hỏi:
“Tư Độ, đang gì ?”
Anh trả lời.
“Tư Độ!”
Cô bắt đầu thấy lo sợ, liếc sang chiếc tủ cạnh cửa, thuận tay cầm lấy một chiếc bình hoa, thử xoay nắm cửa.
Cửa bất ngờ mở .
“Tư Độ, nếu trả lời thì đấy!”
Khương Bảo Lê đẩy cửa bước , bật đèn, và ngây .
Ly thủy tinh bàn vỡ tan tành.
Rèm cửa xé rách, vắt nghiêng sàn.
Tư Độ mặc áo ngủ lụa đen, co bên cửa sổ sát đất, ôm lấy đầu gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-113.html.]
Mặt trắng bệch, thái dương nổi rõ gân xanh, tay c.ắ.n chặt đến rớm máu.
Vẻ mặt… vô cùng đau đớn.
“Đừng mở cửa! Mưa , mưa lớn quá… sắp đến …”
“Không cần, … cần… cần…”
Khương Bảo Lê tưởng đang gặp ác mộng, vội chạy tới đ.á.n.h thức :
“Nhìn , .”
Tư Độ mở to mắt, cũng đang cô. ánh mắt vô định, như chẳng thấy gì cả.
Miệng vẫn lặp lặp : “Không cần… cần…”
Từ ánh mắt , Khương Bảo Lê một nỗi sợ sâu sắc đến tột cùng.
Một như … cũng sẽ sợ ?
Anh đang sợ điều gì?
Cô định về phòng lấy điện thoại gọi cấp cứu.
mới bước vài bước thì “Rầm”, một tiếng động trầm đục vang lên phía .
Khương Bảo Lê , sững sờ.
Tư Độ vì chặn những ký ức đang giày vò trong đầu đập mạnh đầu tường!
Anh như một con dã thú đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.
“Anh điên ?” Khương Bảo Lê lao tới, ôm chặt lấy , ngăn cho tiếp tục đập đầu tường.
Cơ thể Tư Độ lạnh toát, run rẩy, như thể nhốt trong cơn ác mộng lối thoát.
Trán rướm máu.
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê che chở đầu trong lòng .
Không ý nghĩ gì cao xa, cũng vì sợ bộ óc thiên tài tổn thương trở thành một nỗi tiếc nuối trong lịch sử Sinh học loài .
Chỉ đơn giản vì nhiều cứu cô.
Có lẽ Tư Độ là một tên khốn thật đấy.
cô thương.
Cô đặt trán nóng hừng hực của lên n.g.ự.c , mong bình tĩnh .
Ngón tay dài và mạnh mẽ của Tư Độ siết chặt eo cô, như kẻ đang c.h.ế.t đuối cuối cùng nắm khúc gỗ cứu mạng.
vẫn yên, vẫn hoảng loạn. Anh đột nhiên c.ắ.n mạnh phần thịt mềm nơi n.g.ự.c cô.
Khương Bảo Lê rít lên, run rẩy vì đau…
Dù , cô vẫn buông .
Vì quá sợ hãi, đàn ông trong lòng cô bắt đầu co giật từng cơn.
Khương Bảo Lê nâng mặt lên: “Tư Độ, !”